TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 39

- Bạn may đấy. Nếu có một khu vườn, có lẽ tôi cũng muốn chữa

khỏi bệnh để ra vườn chơi.

Tix-tu liền nhìn đôi ngón tay của mình và nghĩ: "Nếu chỉ có thế mà

bạn ấy đã vui lòng... " Em hỏi thêm:

- Bạn không quá buồn chứ?
- Không. Tôi cứ ngắm trần nhà, đếm các vết nứt trên ấy.
“Bạn đếm hoa thì hay hơn”, Tix-tu nghĩ. Em bắt đầu thầm gọi:

“Khuy vàng, cúc đồng, thuỷ tiên ơi!"

Các hạt hoa chắc chắn bay qua cửa sổ mà vào, dù sao Tix-tu cũng

không mang chúng dưới đế giày của em.

- Chí ít bạn cũng không thấy khổ chứ?
Cô bé ốm đáp:
- Muốn biết hiện giờ có khổ hay không, trước đây phải sướng đã

chứ. Thế mà tôi ốm ngay từ khi mới đẻ.

Tix-tu hiểu rằng nỗi buồn của bệnh viện ẩn náu trong phòng này,

trong đầu cô bé này. Chính em cũng bỗng buồn rười rượi.

- Bạn có nhiều người đến thăm đấy chứ?
- Nhiều. Sáng, trước bữa điểm tâm, chị-cặp-sốt đến thăm tôi. Sau đó

đến bác sỹ Mốc-đi-ve; ông rất dễ thương, nói năng với tôi thật dịu dàng, và
cho tôi kẹo thơm béc-linh-gô. Đến giờ ăn trưa, chị-thuốc-viên đến thăm; rồi
đến bữa chiều nhẹ là lượt chị-kim-tiêm khiến tôi phát hoảng. Sau đó, một
ông ăn vận toàn trắng đến bảo rằng chân tôi sẽ đỡ. Ông lấy dây buộc lấy
chân tôi để kéo cho chúng động đậy. Ai cũng bảo rằng tôi sắp khỏi. Còn tôi
chỉ trân trân nhìn lên trần nhà: ít nhất, trần nhà cũng không nói vớ vẩn với
tôi.

Trong khi cô nói, Tix-tu đứng lên và có vẻ bận rộn quanh giường.
"Để bạn này khỏi, điều bắt buộc là bạn phải khao khát nhìn thấy

ngày mai, rõ ràng, là như thế, - em nghĩ, - một bông hoa với cánh xoè nở và
gây ra bao kinh ngạc hẳn có thể giúp đỡ bạn. Mỗi bông hoa đang xoè nở là
một câu đố thực thụ, sáng nào cũng vậy. Này nhé, bỗng hé ra một cái nụ,
hôm sau là cái lá quăn bỗng như được vuốt phẳng, nom giống một con ếch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.