TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 52

- Dễ hiểu lắm, - Ông Tru-na-đix nhắc lại - sa mạc này chẳng là của

ai.

“Chẳng là của ai…”, Tix-tu thầm nhắc.
- Nhưng bên trái là dân tộc Va-dy, bên phải là dân tộc Va-tăng.
“Va-dy… Va-tăng”, Tix-tu lại thầm nhắc; quả thực em rất chăm chú

lắng nghe.

Gần đây, dân Va-dy thông báo họ muốn lấy sa mạc ấy, dân Va-tăng

đáp lại rằng họ cũng muốn vậy. Dân Va-dy liền dồn ra biên giới, dân Va-
tăng cũng làm y hệt. Cánh Va-dy liền gửi một bức điện cho cánh Va-tăng,
yêu cầu Va-tăng rút đi. Cánh Va-tăng loan trên đài phát thanh rằng họ cấm
cánh Va-dy ở lại. Hiện nay, quân đội hai bên đều đã xuất phát, hễ gặp nhau
là choảng liền.

- Vậy có gì trong cái kẹo hạnh nhân… Cháu muốn nói… cái sa mạc

này ạ? Vườn cây chăng? – Tix-tu hỏi.

- Không có gì ráo, sa mạc mà! Chỉ toàn đá thôi.
- Vậy họ đánh nhau để tranh sỏi ư?
- Họ muốn độc chiếm cái bên dưới kia.
- Bên dưới sa mạc ạ? Có gì ạ?
- Dầu lửa!
- Tại sao họ muốn có dầu?
- Họ muốn chiếm để cho nước khác không có. Họ muốn có dầu vì lẽ

muốn làm chiến tranh nhất thiết phải có dầu.

Tix-tu rất hiểu rằng lời giảng giải của ông Tru-na-đix bao giờ cũng

càng ngày càng khó hiểu.

Em nhắm mắt lại để suy nghĩ tốt hơn.
“Nếu cháu hiểu đúng thì Va-dy và Va-tăng gây chiến với nhau là do

dầu lửa, bởi vì có dầu mới có thể làm chiến tranh”. Em mở mắt ra.

- Thật ngốc! – Em nói.
Hai tai ông Tru-na-đix đỏ tía lên.
- Tix-tu, cậu muốn xơi trứng ngỗng hả?
- Không ạ. - Tix-tu đáp - Nhưng cháu muốn dân Va-dy và Va-tăng

đừng đánh nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.