TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 61

CHƯƠNG 17: Ở ĐÂU TIX-TU TỰ TỐ GIÁC

MỘT CÁCH DŨNG CẢM

C

ó những cái im lặng thức tỉnh con người. Sáng hôm ấy, cái còi lớn

của nhà máy câm lặng, nên Tix-tu choàng thức và nhảy khỏi giường. Rồi
em chạy ra cửa sổ.

Nhà máy Mi-rơ-poan đã ngừng hoạt động. Chín ống khói không nhả

khói nữa.

Tix-tu chạy ra vườn. Bác Râu-mép-dài đang ngồi trên xe cút kít đọc

báo, một chuyện hiếm thấy.

- À, con đấy hở! – Bác kêu lên - Con làm rất tốt! Ta không ngờ con

làm nên công chuyện đẹp như thế!

Mặt bác tươi rói, hả hê. Bác ôm hôn Tix-tu, nghĩa là bác trùm râu lên

cậu bé.

Rồi với nỗi buồn bâng khuâng mà những người đã hoàn thành nhiệm

vụ hay cảm thấy, bác nói thêm:

- Ta không còn gì dạy con nữa. Bây giờ, con thông thạo chẳng kém

gì ta, rồi còn tiến nhanh hơn cơ đấy.

Lời khen của một người như bác chỉ khiến Tix-tu thêm ấm lòng.
Tix-tu cũng gặp con Thể thao từ phía chuồng ngựa đi tới.
- Tuyệt lắm. - Em ghé vào cái tai màu be êm mướt của nó - Tôi đã

dùng hoa chặn đứng một cuộc chiến tranh.

Con Thể thao không lộ vẻ ngạc nhiên.
- Nhân tiện, - Nó đáp - bạn kiếm cho tôi món cỏ chĩa ba trắng thì tốt.

Sáng sớm, để điểm tâm, tôi thích món đó. Ở đồng cỏ, loại đó càng ngày
càng hiếm. Bạn đừng quên nhé.

Mấy lời này khiến Tix-tu sững người. Đâu phải vì con ngựa biết

nói… chuyện này, em biết đã lâu… mà vì nó biết em có đôi ngón tay cái
xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.