do một thầy giáo soạn.
“Đây yên nghỉ bác Râu-mép-dài
Nhà làm vườn chẳng bận trần ai.
Người là bạn của hoa của cỏ.
Ai đi qua xin khóc ơn người!”
Tix-tu bắt tay vào việc. “Bác Râu-mép-dài sẽ chẳng cự lại một cây
hoa mẫu đơn. Bác còn muốn nói chuyện với nó nữa”, em nghĩ. Em chọc
ngón tay cái xuống đất, rồi chờ một lát. Cây mẫu đơn trồi lên, khỏi đất,
mọc cao, nảy nở tốt tươi, nghiêng vòm lá nặng như một cái bắp cải về phía
mấy dòng chữ. Nhưng tấm bia không động đậy.
“Có lẽ các mùi hương mới có thể… Dưới đôi ria mép khổng lồ, mũi
bác ấy thính lắm…”, Tix-tu nghĩ. Em liền cho mọc hoa dạ hương lan, cẩm
chướng, xấu hổ và nguyệt hương. Sau vài phút, nấm mồ đã được bao bọc
bởi một bồn hoa. Nhưng nó vẫn là nấm mồ.
“Cần phải có một loại hoa bác chưa từng trông thấy. - Tix-tu nhủ
thầm - Dù rất mệt thì ngay tính hiếu kỳ cũng đánh thức bác dậy”.
Nhưng cái chết bất cần những bí ẩn. Chính nó sinh ra các bí ẩn thì
có.
Suốt một giờ, Tix-tu căng thẳng đầu óc để sáng tạo ra một loài hoa
chưa từng có. Kết quả em phát minh ra loài hoa bướm có hai nhuỵ cái như
hai cần ăng-ten và hai cánh nở ra, chỉ gió thoảng đã rung rinh rồi. Bác Râu-
mép-dài vẫn không thức dậy.
Khi em cúi đầu bỏ đi với đôi bàn tay đen nhẻm, em để lại sau lưng
mình một ngôi mộ hết sức lạ lùng chưa thấy ở bất cứ nghĩa trang nào. Bác
Râu-mép-dài vẫn im như thóc.
Tix-tu đi qua đồng cỏ, lại gần con Thể thao.
- Thể thao ơi, bạn có biết rằng…
Thể thao đáp ngay:
- Có, có biết. Bạn đã phát hiện ra rằng cái chết là cái xấu duy nhất
mà hoa không ngăn cản đi qua…
Vì là một nhà đạo đức, con Thể thao tiếp lời: