buổi mà giáo viên phụ trách lớp nói tớ không thể theo được, tớ sẽ
phải chuyển xuống lớp A. Quả thực lớp mới làm tớ rất ngỡ ngàng, có
cả những anh chị đã học lớp Năm. Khó khăn nhất trong những buổi
đầu của tớ là việc viết, chưa kịp học viết tiếng Việt, tớ đã phải viết
những câu dài ngoằng bằng tiếng Anh, làm bài tập nữa. Nhưng tớ rất
thích. Mẹ và bố lúc nào cũng động viên. Các cô giáo phụ trách người
Việt Nam và cả cô giáo người nước ngoài cũng thường xuyên quan
tâm đến tớ hơn một chút vì tớ nhỏ nhất lớp. Sau ba tháng học, qua
một kì thi, tớ lại dẫn đầu lớp với chứng chỉ loại Xuất sắc (Certificate of
Excellent Achievement). Tớ vui lắm, vui nhất với lời nhận xét của cô
giáo nước ngoài mà tớ tạm dịch: Tuy là học sinh nhỏ nhất lớp nhưng
Nam luôn tỏ ra là một học sinh mẫu mực với cách phát âm tuyệt vời
và vốn từ vựng phong phú. Tôi rất yêu tinh thần học tập của em.
Các ấy ơi, các ấy thấy chưa nào, mình hoàn toàn có thể vượt qua
được khó khăn nếu mình cố gắng phải không? (Câu này tớ học của
bố tớ đấy). Đến lúc này, nghĩ đến việc sẽ mất thêm chín tháng để học
giáo trình mà tớ đã học trước đó, tớ xin phép mẹ tớ cho quay lại
Trung tâm Master Mind để học nhưng vào lớp đã hơn tớ học lúc ban
đầu bảy cấp độ (nếu bình thường sẽ phải học mất khoảng 21 tháng
liên tục mới xong bảy cấp độ này). Và cũng thật bất ngờ, tớ lại giành
học bổng ở lớp mới. Tớ còn đi học cùng với các anh chị sinh viên
theo giáo trình Headway. Dù học gì, tớ nghĩ việc học ở nhà vẫn là
quan trọng, các ấy phải nhớ điều này, cố gắng dùng tiếng Anh khi có
thể... Và quan trọng là các ấy phải tự tin, đừng nhút nhát. Tớ mà gặp
một người nước ngoài nào trông thân thiện một chút là tớ bắt chuyện
ngay (hi...hi). Đến giờ thì tớ đã có thể làm tiếng Anh ở những trình độ
cao rồi và kĩ năng nghe cũng tương đối tốt. May mắn là tớ có cô Thủy,
cô họ tớ là giảng viên tiếng Anh ở trường Ngoại thương. Cô dạy cực