TOBIE LOLNESS ĐÔI MẮT ELISHA - Trang 34

Cuối cùng, một cái đầu thò lên mặt đầm. Kẻ tẩu thoát rút ra từ môi chiếc

ống xì đồng đã giúp nó thở dưới nước. Đôi mắt nó đảo quanh cảnh vật.

Không có ai cả.
Tức thì nó nhổm lên, tóc, mặt, cả cơ thể ướt nhẹp.
Đó chính là Tobie Lolness.
Tobie. Cơ thể cậu mềm mại hơn, rắn rỏi hơn bao giờ hết, nhưng đôi mắt

lại ánh lên nỗi lo âu. Tobie lại bắt đầu cuộc sống của kẻ đào tẩu vĩnh viễn.

Cậu bước ra khỏi đầm và bằng một động tác lanh lẹn, cậu cất ống xì đồng

vào cái bao dài đeo

Tobie từ giã cư dân đồng cỏ hai tháng trước. Mặt Trăng, bạn cậu và một

người dẫn đường lớn tuổi tên là Jalam đã lên đường cùng cậu. Có lẽ cả hai
người đã đồng hành cùng cậu đến tận chân Đại Thụ.

Thoạt đầu, Tobie từ chối để họ tham gia cuộc phiêu lưu. Nhưng ông già

Jalam nói rằng đây là chuyến du hành cuối cùng của ông, rằng sau đó ông
sẽ lui về ở ẩn trong gié cỏ để sống những năm tháng tuổi già. Và trong
chuyến đi cuối cùng này, ông rất vui được đồng hành cùng Tobie.

- Còn em? Tobie hỏi Mặt Trăng.
- Em ư, đây là lần đầu tiên đấy. Em muốn đi với anh, anh Tiểu Thụ...
Tobie đã bị thuyết phục.
Jalam không đồng ý để cậu bé con đi cùng.
- Nó mới chỉ là một cọng lanh mười tuổi. Nó nên ở cạnh mẹ thì tốt hơn.
- Cháu không có mẹ, cậu bé trả lời.
Jalam, vì ái ngại nên không nói gì nữa. Cả ba người cùng lên đường.
Tobie biết rằng hai bạn đường của cậu tận dụng chuyến đi này để tìm dấu

vết của những người vừa mất tích.

Mỗi năm, hàng chục cư dân đồng cỏ bị mất tích vì họ liều lĩnh đến gần

Đại Thụ. Chẳng ý thức được sự nguy hiểm, những người khác lại không
mệt mỏi ra đi. Vì thân Đại Thụ cung cấp cho họ những gì đồng cỏ không
có: gỗ cứng, thứ gỗ không dễ thiêu hủy trong chốc lát như rơm. Nhưng điều
khiến Đại Thụ lôi cuốn họ hơn cả là bí ẩn về những người mất tích và hy
vọng tìm được họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.