TOBIE LOLNESS ĐÔI MẮT ELISHA - Trang 92

Phải mất mấy giây Nils mới nhận ra có người đang nói sau lưng mình.

Nếu quay lại, cậu sẽ nhận ra một người tiều phu trẻ trạc tuổi cậu đã bước
vào phòng làm việc treo cao của cậu từ lúc nào. Nhưng cậu vẫn ngồi trước
tấm bản đồ, lướt cái cọ màu xanh lá cây lên một vùng rộng lớn.

- Tôi là người tiều phu mã số 505, cậu bé nói.
- Tôi biết, Nils đáp. Cậu không đón Noël với gia đình ư?
- Không, cậu bé kia nói. Cậu cũng không ư?
- Không. Cậu muốn gì?
- Tôi muốn cảm ơn cậu và đề nghị cậu giúp đỡ.
- Trước tiên hãy nói lời đề nghị, sau đó hãy cảm ơn tôi sau.
- Cậu đã giúp đỡ tôi rồi, cách đây rất lâu.
- Có thể.
- Cậu đã liều thân mình để cứu tớ.
Nils Amen thôi không vẽ nữa. Chuyện đó, chuyện đó chỉ xảy ra một lần.

Có lẽ nào...

- Tobie.
- Đúng, Nils.
Lần này, Nils đã quay người lại.
Cậu do dự một lúc khi nhìn thấy trang phục của Tobie. Sau đó, cậu òa

khóc và rơi vào vòng tay Tobie. Họ ôm chặt lấy nhau, chốc chốc lại nhìn
nhau và ôm nhau. Trong im lặng, họ không tài nào thôi cười và thôi khóc.
Biết bao tháng đã trôi qua. Biết bao năm... Cả hai người đều biết ơn nghĩa
họ dành cho nhau.

Cuối cùng Tobie cũng- Tớ hiểu tại sao những người tiều phu lại yêu quý

cậu khi cậu cứ đón tiếp họ thế này.

Nils đẩy Tobie ra và cười.
- Thôi đi, 505.
Cậu mời bạn ngồi trước mặt mình.
- Cậu mặc đồng phục người của tớ.
- Thì họ đang tìm người. Tớ, vì muốn gặp cậu nên đã xin vào làm.
- Từ bao lâu vậy?
- Mới hai ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.