TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 11

tiếng thở dài. Bà rất lo cho Mưu Phi sợ thằng bé không chịu được cú sốc
khi tình cảm đã ấp ủ tám năm.
Càng nghĩ, bà càng thấy giận Ân Đình. Tám năm cô có thể chờ đợi được,
chỉ còn ba tháng nữa thôi, sao cô không tiếp tục chờ? Chuyện tình yêu có
thể dễ quên thế sao?
Mưu Phi là một người đàn ông tốt. Ân Đình phản bội anh, rồi đây cô sẽ
phải ân hận về những việc mình làm. Cô sẽ phải nuối tiếc khi ngoảnh mặt
với Mưu Phi.
Nhưng dù muốn dù không, bà cũng cầu mong cho Mưu Phi nhanh chóng
quên Ân Đình đi để tìm một tình yêu mới.
Vú Bình vào nhà, tiếng cười của Mưu Phi làm cho bà thấy chạnh lòng.
-Nội nói thế, chứ ở Mỹ họ rất tự do trong mọi chuyện, nội à. Nam nữ bình
đẳng và họ luôn có ý thức, không đổ trách nhiệm cho một ai. Cả trong
chuyện tình cảm, hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay nhau, không
ai khó dễ ai hết.
-Và cháu thích cuộc sống như vậy?
-Dạ không, cháu chỉ nói để nội nhìn xa hơn một chút thôi. Tuy tám năm
sống ở trời Tây, nhưng cháu không hề quên đi nguồn cội và phong tục tập
quán của dân tộc mình.
-Như thế thì tốt. Cháu biết nội gọi cháu về đây là vì việc gì chứ?
- Dạ cháu có nghe ba và Đoan Phương nói sơ sơ.
-Thế cháu có cần ông nói rõ hơn không?
-Dạ, rất cần. Cháu không muốn mình biết trong mập mờ.
Đoan Phương chen vào:
-Nội à! Anh Hai mới về, hãy để cho anh Hai nghỉ ngơi đi nội. Chúng ta còn
nhiều thời gian để nói.
-Ừ, cũng phải. Thôi, cháu lên phòng nghỉ đi. Đến giờ ăn, nội sẽ bảo Út
Phương gọi cháu.
Đoan Phương nắm tay anh trai:
-Đi anh Hai. Phòng của anh, em đã dọn sạch sẽ rồi.
Mưu Phi ghì lại:
-Anh muốn nói chuyện với nội thêm một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.