TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 10

Thôi, đến chào ông nội đi.
-Vâng, hẹn gặp lại vú sau.
Đoan Phương nhỏng nhẽo:
-Anh Hai về, con thấy hình như vú thương anh Hai nhiều hơn con đấy.
-Nói vậy mà nói được sao? Hai anh em, vú đều thương như nhau.
-Con hổng biết. Vừa rồi vú mừng anh Hai mà không mừng con.
-Ơ, cái con bé này! Ở nhà với vú hằng ngày mà vẫn còn ganh tỵ với người
đi xa mới về ư? Bộ con không thích anh Hai con về nhà à?
-Không phải.
-Vậy tại sao...
Đoan Phương ôm vai vú Bình:
-Con chỉ đùa thôi, anh Hai con về, luôn là điều con hằng mong ước mà.-Cô
nói nhỏ-Lúc nãy, ở sân bay, anh Hai có hỏi chị Ân Đình sao không ra đón
ảnh.
-Rồi con trả lời sao?
-Con chưa nói gì hết, nhưng chúng ta cũng không thể giấu mãi được.
Vú Bình chép miệng:
-Tội nghiệp anh con, mới về nước lại phải gặp chuyện đau khổ.
-Bây giờ, chúng ta làm sao đây vú?
-Sự thật nào cũng là sự thật. Vú chỉ hy vọng Mưu Phi đừng quá luỵ vì tình.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên kỷ niệm buồn đau.
-Anh Hai yêu chị Ân Đình như vậy, con nghĩ.....
-Hãy luôn nghĩ đến mặt tốt của nó. Con phải giúp đỡ anh Hai con trong
nhưng lúc cần thiết.
Đoan Phương gật đầu:
-Vâng con hiểu.
Tiếng ông Đinh Bằng vọng ra:
-Đoan Phương! Sao cháu còn chưa vào nhà?
Đoan le lưỡi:
-Nội gọi con kìa. Thôi, con vào nha vú.
-Ừ.
Nhìn bước chân tung tăng của Đoan Phương, vú Bình không giấu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.