Thôi, đến chào ông nội đi.
-Vâng, hẹn gặp lại vú sau.
Đoan Phương nhỏng nhẽo:
-Anh Hai về, con thấy hình như vú thương anh Hai nhiều hơn con đấy.
-Nói vậy mà nói được sao? Hai anh em, vú đều thương như nhau.
-Con hổng biết. Vừa rồi vú mừng anh Hai mà không mừng con.
-Ơ, cái con bé này! Ở nhà với vú hằng ngày mà vẫn còn ganh tỵ với người
đi xa mới về ư? Bộ con không thích anh Hai con về nhà à?
-Không phải.
-Vậy tại sao...
Đoan Phương ôm vai vú Bình:
-Con chỉ đùa thôi, anh Hai con về, luôn là điều con hằng mong ước mà.-Cô
nói nhỏ-Lúc nãy, ở sân bay, anh Hai có hỏi chị Ân Đình sao không ra đón
ảnh.
-Rồi con trả lời sao?
-Con chưa nói gì hết, nhưng chúng ta cũng không thể giấu mãi được.
Vú Bình chép miệng:
-Tội nghiệp anh con, mới về nước lại phải gặp chuyện đau khổ.
-Bây giờ, chúng ta làm sao đây vú?
-Sự thật nào cũng là sự thật. Vú chỉ hy vọng Mưu Phi đừng quá luỵ vì tình.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên kỷ niệm buồn đau.
-Anh Hai yêu chị Ân Đình như vậy, con nghĩ.....
-Hãy luôn nghĩ đến mặt tốt của nó. Con phải giúp đỡ anh Hai con trong
nhưng lúc cần thiết.
Đoan Phương gật đầu:
-Vâng con hiểu.
Tiếng ông Đinh Bằng vọng ra:
-Đoan Phương! Sao cháu còn chưa vào nhà?
Đoan le lưỡi:
-Nội gọi con kìa. Thôi, con vào nha vú.
-Ừ.
Nhìn bước chân tung tăng của Đoan Phương, vú Bình không giấu được