TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 8

-Con ra xe đi.
Đoan Phương kéo tay Mưu Phi:
-Đi, anh Hai. Chuyện gì từ từ rồi anh cũng sẽ biết mà, đừng để ở nhà nội
chờ.
Mưu Phi đi theo đà kéo của Đoan Phương, lòng anh vô cùng thấp thỏm. Ân
Đình không đi đón anh, nhất định là đã có chuyện gì. Lẽ ra, tám năm chờ
đợi, nghe tin anh về, cô phải rất vui, dù bận bất cứ chuyện gì cũng phải đi
đón anh chứ.
Ra đến bãi đậu xe, người tài xế vội vã đón lấy những vali đầy ắp đồ đạc,
chất vào cốp xe.
-Chào cậu chủ mới về.
Mưu Phi lịch sự:
-Chào anh Quân. Tám năm rồi, anh vẫn còn làm cho ông nội tôi à?
-Dạ phải.
Mưu Phi ngồi vào xe. Tâm hồn anh như để tận đâu đâu. Ân Đình không ra
đón anh như lời dặn trong điện tín nghĩa là mọi sự đều đã thay đổi, chứ
không như anh đã từng nghĩ.
Đoan Phương ngồi kế bên anh Hai, cô rất tôn trọng sự im lặng của anh.
Mặc dù cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng chuyện của Ân Đình không
thể không nói.
Anh Hai mà biết được sự thật có lẽ sẽ đau khổ lắm.
Tám năm nơi xứ người, anh Hai vẫn một lòng chung thuỷ, luôn nhớ về Ân
Đình. Nhưng Ân Đình lại nhẫn tâm phản bội lại anh, ưng thuận làm vợ một
người giàu có lớn hơn mình ba tuổi.
Đám cưới diễn ra tưng bừng của kẻ giàu sang. Nụ cười của Ân Đình luôn
rạng nỡ trên môi, không lấy gì làm buồn hay nuối tiếc cho mối tình mặn
nồng tám năm.
Tội nghiệp cho anh Hai vẫn năm chờ tháng đợi, nhớ nhung. Còn Ân Đình
thì vui vẻ, hạnh phúc với duyên mới.
Đoan Phương đưa mắt nhìn anh Hai, cô cắn môi thầm nghĩ. Không chuyện
gì có thể giấu mãi được, nhưng biết nói như thế nào đây, cho anh không bị
sốc, không bị đau đớn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.