Nghi Du bực bội:
- Ông ta chẳng liên quan gì đến con cả .
- Thật không ? Mẹ là mẹ của con đấy, Nghi Du ạ . Trong lòng con đang
nghĩ gì, bộ mẹ không biết sao ? Mưu Phi không đến 1 ngày là con đã như
vậy rồi . Thôi thì tốt hơn hết con nên thú nhận với người ta đi .
Nghi Du lắc đầu:
- Không được, mẹ ơi .
- Chẳng lẽ con buồn bã mất ăn, mất ngủ như vầy hoài sao ?
- Con ...
- Còn có vật gì cản đường con bước à ?
- Giáng Ngọc, chị ấy đến trước con, con không muốn có sự tranh giành tình
cảm trong này .
- Vấn đề là ở Mưu Phi, cậu ấy yêu con hay Giáng Ngọc ? Đến trước, đến
sau đâu có can hệ chi . Giáng Ngọc đến trước, nhưng Mưu Phi không yêu,
cậu ấy chọn con, đó không thể gọi là tranh giành hay tước đoạt . - Bà Hồng
vuốt tóc con - Suy nghĩ cho kỹ đi . Mẹ không thể giúp được gì trong
chuyện này . Vui hay buồn cũng là ở chính con thôi . Nếu con cứ cho rằng
con cướp Mưu Phi của Giáng Ngọc thì con đã tự làm khổ con .
- Mẹ ơi! Nhưng Mưu Phi không hề nói gì với con cả .
- Nói gì ư ? Con lúc nào cũng hình sự sẵn sàng gây chiến, ai mà dám . Thế
con không cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Mưu Phi sao mà cần
cậu ấy lên tiếng ?
- Sự quan tâm chăm sóc kia cũng được hiểu theo nhiều cách, trong tình
bạn, trong tình anh em ...
- Vậy con hiểu theo nghĩa nào ?
- Con ...
- Mẹ đoán là con hiểu rất rõ và mẹ nghĩ Mưu Phi cũng giống con, trái tim
ấy đã trao cho con .
Chuông điện thoại lại reo vang . Bà Hồng nói với Lan Linh:
- Con lên nghe điện thoại giùm mẹ . Nếu là anh Phi thì bảo anh ấy sang đây
gặp mẹ nhé .
Nghi Du hốt hoảng: