- ...
Không có tiếng trả lời, Mưu Phi gọi thêm lần nữa:
- Nghi Du!
- ....
Nghi Du đi đâu vậy kìa ? Đã hẹn trước rồi mà . Như bất ổn trong lòng,
Mưu Phi đẩy cửa, bước vào .
Nghi Du quỳ gối dưới nền gạch, tay ôm đầu nhăn nhó . Mưu Phi chạy lại:
- Nghi Du! Cô sao vậy ?
- Tôi đau đầu quá .
- Lâu chưa ?
- Từ lúc vào khách sạn .
- Sao cô không nói ?
- Tôi cứ tưởng 1 chút sẽ hết .
- Không ai lại như cô, bệnh mà lại tưởng .
Đỡ Nghi Du ngồi lên giường, Mưu Phi nhấc ống nghe . Nghi Du hỏi:
- Ông làm gì vậy ?
- Gọi bác sĩ chứ chi . Cô định để vậy sao ?
- Ông gác máy đi, tôi có mang theo thuốc .
- Nhưng ...
- Bây giờ công việc là quan trọng hơn, tôi tự lo cho tôi được . Ông đi đi,
đừng để trễ hẹn với khách .
- Cô bệnh, tôi không thể bỏ đi .
Nghi Du cúi mặt:
- Vậy bản hợp đồng không ký được sẽ thiệt hại cho công ty rất lớn . Tôi xin
lỗi, vì ra đây mà không giúp được gì cho ông .
Để cho Mưu Phi yên tâm, cô nói:
- Phiền ông mở va li lấy thuốc giùm tôi . Uống xong, tôi nghỉ 1 chút sẽ
khỏe ngay .
Tuy không bằng lòng lắm về cách này, nhưng Mưu Phi cũng làm theo . Anh
lấy thuốc rồi rót nước trao cho Nghi Du .
- Cám ơn .
Mưu Phi thật sự phân vân . Nghi Du đang bệnh, anh để cô ấy 1 mình, lỡ có