Lan Linh nghiêng đầu:
- Không phải chúng ta đều là anh chị em sao ? Nếu chị không mua được, để
em nhờ sư huynh vậy .
Nghi Du gật đầu:
- Thôi được, chị hứa . Ở nhà phải ngoan và lo học đấy .
- Dạ .
Nghi Du trìu mến nhìn cô bé . Càng ngày, cô bé càng tỏ ra thông minh, hoạt
bát và hiểu biết . Những câu nói của cô bé nhiều khi Nghi Du còn chưa
nghĩ tới . Có lẽ do hoàn cảnh tác động đã làm Lan Linh lớn trước tuổi .
Lúc Nghi Du buồn, cô bé có những lời an ủi thật dễ thương và chí tình .
Không có Lan Linh bên cạnh, chắc cô buồn chết được .
Ngày ngày, Lan Linh như con chim sơn ca hát mãi không thôi . Đúng là
mái ấm gia đình làm cho con người thêm yêu đời hơn . Tình yêu thương
giúp con người thoát khỏi quá khứ không vui để vươn đến tương lai, ước
mơ bay xa mãi .
Không bao lâu đã nghe tiếng xe quen thuộc, Lan Linh chạy ra:
- Sư huynh đến rồi .
Mưu Phi mở cửa xe, bước xuống . Anh xoa đầu cô bé:
- Ăn sáng chưa ?
Lan Linh lém lỉnh:
- Anh dắt em đi ăn phải không ?
- Hôm nay thì không được rồi . Hẹn hôm khác nhé .
- Sao cũng được .
- Chà chà! Bày đặt bất cần nữa . Mẹ và chị Nghi Du đâu ?
- Ở trong .
Lan Linh đeo cánh tay Mưu Phi, miệng thì tíu tít:
- Anh chị đi Nha Trang, trước khi về phải mua món quà gì đó cho em, nếu
không có thì đừng gặp mặt em nữa .
- Chà! Căng thẳng vậy à ?
- Không đùa đâu . Chị Du đã hứa . Còn anh thì sao ?
- OK.
- Hoan hô 2 người .