TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 161

Lan Linh nghiêng đầu:
- Không phải chúng ta đều là anh chị em sao ? Nếu chị không mua được, để
em nhờ sư huynh vậy .
Nghi Du gật đầu:
- Thôi được, chị hứa . Ở nhà phải ngoan và lo học đấy .
- Dạ .
Nghi Du trìu mến nhìn cô bé . Càng ngày, cô bé càng tỏ ra thông minh, hoạt
bát và hiểu biết . Những câu nói của cô bé nhiều khi Nghi Du còn chưa
nghĩ tới . Có lẽ do hoàn cảnh tác động đã làm Lan Linh lớn trước tuổi .
Lúc Nghi Du buồn, cô bé có những lời an ủi thật dễ thương và chí tình .
Không có Lan Linh bên cạnh, chắc cô buồn chết được .
Ngày ngày, Lan Linh như con chim sơn ca hát mãi không thôi . Đúng là
mái ấm gia đình làm cho con người thêm yêu đời hơn . Tình yêu thương
giúp con người thoát khỏi quá khứ không vui để vươn đến tương lai, ước
mơ bay xa mãi .
Không bao lâu đã nghe tiếng xe quen thuộc, Lan Linh chạy ra:
- Sư huynh đến rồi .
Mưu Phi mở cửa xe, bước xuống . Anh xoa đầu cô bé:
- Ăn sáng chưa ?
Lan Linh lém lỉnh:
- Anh dắt em đi ăn phải không ?
- Hôm nay thì không được rồi . Hẹn hôm khác nhé .
- Sao cũng được .
- Chà chà! Bày đặt bất cần nữa . Mẹ và chị Nghi Du đâu ?
- Ở trong .
Lan Linh đeo cánh tay Mưu Phi, miệng thì tíu tít:
- Anh chị đi Nha Trang, trước khi về phải mua món quà gì đó cho em, nếu
không có thì đừng gặp mặt em nữa .
- Chà! Căng thẳng vậy à ?
- Không đùa đâu . Chị Du đã hứa . Còn anh thì sao ?
- OK.
- Hoan hô 2 người .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.