- Xin đừng xem thường . Tại tớ chưa lộ rõ chân tướng thôi .
- Ghê vậy à ?
Bình An hỏi:
- hai bạn có thể cho tớ biết đôi điều về hai bạn không ? Sau 4 năm không
gặp nhau .
Nghi Du khoanh tay:
- Chẳng hạn như mặt nào ?
- Tất cả, sự nghiệp, bạn bè, gia đình ...
Nghi Du hất mặt:
- An Thái! Bình An muốn biết kìa . Mày có nói không ? Còn tao thì chẳng
có gì là quan trọng nên nói sau cũng được .
An Thái chống cằm, vẻ thiểu não:
- Có gì là mới đâu . Thì chúng tôi vẫn sống, vẫn làm việc, thế thôi .
- Nghe nói hai bạn đã tốt nghiệp đại học ?
- Đúng rồi .
- Hiện giờ làm việc ở đâu ?
- Tôi về làm ở công ty của ba tôi . Còn Nghi Du tốt nghiệp loại giỏi, công
ty nước ngoài chọn, nhưng không chịu, mà đi làm trợ lý cho công ty Tín
Trung đó . Tuy là bạn nhau, nhưng tôi và Nghi Du không cùng suy nghĩ .
Tôi thích cái gì dễ dàng hơn nên cũng mau chán . Còn Nghi Du thích đi tìm
và khám phá khó khăn nên cuộc sống có phần thú vị hơn . Bây giờ nếu
được chọn lựa lại, tôi sẽ chọn con đường đi như Nghi Du . Nó giúp con
người chững chạc và kinh nghiệm hơn nhiều .
- Sao lúc đầu bà không chọn để bây giờ phải than vắn thở dài ?
- Vì tôi cứ tưởng được ngồi cao hơn mọi người là hãnh diện lắm . Ai ngờ
cái được sắp xếp sẵn đâu hay ho gì . Là phó giám đốc, tôi cảm thấy mình bị
ràng buộc vô cùng . Ra vào công ty một cũng phó giám đốc, hai cũng phó
giám đốc, nhàm chán vô cùng . Nghĩ lại, có địa vị trong xã hội đâu hẳn là
sung sướng . Bất cứ nơi đâu cũng có tai mắt, đi đứng ăn ngồi chẳng được tự
nhiên . Như anh Hai tôi và Nghi Du phải tự do, thoải mái không .
Nghi Du nhìn bạn:
- Ê! Sao hôm nay lại than vắn thở dài vậy ? Mấy lúc trước, tao đâu nghe