TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 197

“Không, chắc chắn tôi không mở.”

Poirot gật đầu nói: “Chuyện đó chẳng quan trọng gì đâu.”

Hercule Poirot đứng cạnh cái bàn nơi bà Gardener đang vật lộn với trò chơi
ghép hình. Bà ta ngước nhìn lên rồi nhảy nhổm.

“Thế nào hở ông Poirot, ông đến khẽ quá! Chẳng hề nghe tiếng ông. Vừa trở
về từ buổi thẩm tra hay sao? Ông biết đó, chỉ cần nghĩ đến buổi thẩm tra ấy
là tôi đã bị căng thẳng thần kinh quá thể, chẳng biết phải làm gì nữa. Bởi thế
cho nên tôi mới chơi cái trò này. Chỉ là cảm thấy không thể nào ra ngồi
ngoài bãi biển như thường lệ. Như ông nhà tôi biết đó, khi thần kinh tôi rối
tung lên cả, chẳng gì bằng trò chơi này để làm tôi bình tĩnh lại cả. Bây giờ
thì cái mảnh màu trắng này ráp vào đâu nhỉ? Chắc là một phần của bộ lông,
nhưng hình như tôi không thấy…”

Nhẹ nhàng cầm lấy mảnh ghép từ trên tay bà ta, Poirot nói: “Ráp vào đây
vừa khít này, Madame. Đó là một phần của con mèo.”

“Không thể nào. Là con mèo mun cơ mà.”

“Một con mèo mun, phải, nhưng bà thấy chót đuôi của mẻo mun thường
ngẫu nhiên có màu trắng đó.”

“Ừ nhỉ, thế thì đúng rồi! Ông thông minh quá! Nhưng tôi vẫn nghĩ những
người làm thứ trò ghép hình này thật lành nghề. Họ trổ hết tài lừa ta mà
thôi.”

Bà ta lắp một mảnh nữa rồi trở lại với cuộc chuyện trò:

“Ông biết đó, ông Poirot à, tôi cứ mải quan sát ông một hay hai hôm vừa
qua. Chỉ muốn quan sát ông làm thám tử, không rõ ông có hiểu ý tôi không -
chằng phải vì như thế nghe có vẻ khá vô tâm, như thể tất cả chỉ là một trò
chơi - và một sinh vật đáng thương đã bị giết chết, ối giời ôi, mỗi lần nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.