TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 16

Bố dõng dạc đáp lời. Tôi ngả người trên ghế, liếc nhìn bố. Tôi

đâu có cao lên. Nếu chỉ cần hai tháng mà cao lên được thì tôi đâu
phải lúc nào cũng đứng đầu hàng, hai tay chống nạnh làm gì. Thay
vào đó, tôi sẽ xếp phía sau, rồi so hàng như các bạn rồi. Bố nói
vậy có lẽ do không biết nên nói chuyện gì cho hay ho mà thôi. Cũng
như tôi, đói bụng mấy đâu nhưng cứ đòi đi ăn nhà hàng, vậy đấy.

Lâu lắm rồi tôi mới được gặp bố. Lần cuối chúng tôi gặp

nhau là lúc chưa vào mùa mưa. Nhưng thực ra, thậm chí cho đến lúc
đó, bố có nhà hay không, mà cho dù có nhà thì lúc bố về tôi đã đi
ngủ, lúc tôi mở mắt dậy thì bố đã đi đâu đó hoặc còn đang ngủ khò.
Tôi bắt đầu nghĩ có khi bố không về nhà từ năm ngoái. Tối tối,
khi ngồi đối diện với mẹ ở bàn ăn, tôi nói “bố về trễ quá nhỉ” thì
mẹ chỉ nói “bố bận”, hoặc sáng sáng, khi không thấy bố, tôi có hỏi
“bố đâu?” thì mẹ trả lời “bố đi làm rồi”.

Đại loại là những câu trả lời như vậy. Tôi từng nghĩ, bố có phải

ông già Nô - en đâu mà cứ canh lúc tôi ngủ say rồi mới đến, lại
tranh thủ bỏ đi trước khi tôi thức dậy, thật lạ lùng.

Cho nên thỉnh thoảng, sáng chủ nhật, khi tôi xuống dưới nhà mà

chạm mặt bố đang còn mặc pyjama thì tôi toàn giật nảy mình, chỉ
thiếu điều nhảy dựng lên mà thôi. Đó là chưa kể, nếu có lúc nào cả
nhà cùng nhau ăn sáng thì tôi thậm chí không biết nói chuyện gì,
nhìn đi đâu. Tôi nhận ra người ta chỉ có thể nói “yêu” hay “ghét” ai đó
khi được gặp họ hàng ngày. Còn tôi, tôi không biết mình yêu hay
ghét bố nữa!

Khoảng hai tháng trước, bố thật sự không về nữa. Sáng cũng

như tối, thậm chí cả chủ nhật, bố chẳng xuất hiện ở đâu trong nhà.
Mẹ bảo tôi là bố bận việc nên mượn luôn chỗ làm để ở. Nếu có
chuyện gì muốn nói với bố thì gọi số này, mẹ viết số điện thoại
ra tờ giấy rồi đưa tôi. Tôi chẳng gọi điện cho bố. Một phần vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.