TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 6

Lời bình

- Shigematsu Kiyoshi -

Câu chuyện về chuyến bắt cóc của người bố và con gái có hai

dòng từ ngữ chủ lưu. Đó là những từ ngữ đã phát ra thành tiếng,
thành lời thành câu; và một loại từ ngữ không nói ra hoặc không thể
nói ra thành lời.

Ngay từ đầu truyện, hai dòng từ ngữ này đã được lặp đi lặp lại để

truyền tải nội dung đến độc giả:

‘Tôi nói liên mồm. Lúc nào cũng vậy. Cứ mỗi lần căng thẳng, từ

ngữ lại tràn lên cổ họng tôi, chẳng thể nào ngừng.’

‘Bố lúc nào cũng nhắng nhít vậy. Ngay cả những lúc cần

nghiêm túc, bố cũng toàn nói linh tinh.’

‘Bố nói vậy có lẽ do không biết nên nói chuyện gì cho hay ho

mà thôi. Cũng như tôi, đói bụng mấy đâu nhưng cứ đòi đi ăn nhà
hàng, vậy đấy.’

‘Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi cứ như bị vướng vào một

sợi chỉ mỏng nên rốt cuộc chẳng nói được gì.’

Trọng tâm của truyện, đương nhiên là những từ ngữ không thể nói

ra đó, mà không, ngược lại, chính là sự lúng túng của việc không thể
nói trôi chảy thành lời đó. Thử lật trái sự lúng túng, nó được nối
liền với trò chuyện để trốn khỏi những im lặng.

Ví dụ, người bạn bí ẩn của bố, chú Kanbayashi và nhân vật chính

“tôi” Haru không thể nói chuyện với nhau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.