TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 94

Câu cuối bố như nói một mình rồi cứ thế dang tay duỗi chân

mà ngủ. Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại. Cảm giác sảng khoái, lâng
lâng như cơ thể đang bay bổng. Ve kêu xa xa đâu đó. Nói mới nhớ,
gần đây tôi không còn nghĩ đến nhà hàng nữa. Tôi chập chờn ngủ
và nhận ra điều đó. Quyển thực đơn với nhiều món ăn đầy màu
sắc của nhà hàng. Tôi thử mở quyển thực đơn trong đầu ra nhưng
không hiện lên món ăn nào cả, chỉ có ánh nắng mặt trời phản chiếu
trong đôi mắt. Ánh nắng lấp loáng đó như ru hời tôi. Ánh nắng
nhạt dần và tôi rơi vào giấc ngủ tự lúc nào.

Tôi mở mắt nhìn quanh. Mâm chén bát ăn sáng đã được dọn đi,

cũng không thấy bố đâu.

Tôi chồm nửa người dậy, nhìn ra ngoài vườn trước bản đường.

Nắng chói chang khiến tôi nheo cả mắt lại.

Tôi đứng dậy, đi về hướng ngôi nhà của bà lão để tìm bố. Bố

đang cầm ống nghe điện thoại đặt ở góc phòng ăn, nói chuyện thật
khẽ. Định dỏng tai lên nghe bố đòi trao đổi gì thì bà lão đã khều vai
tôi:

- Tối qua, cô gái đó đâu có đến bản đường đúng không?

Nói rồi bà cười như một đứa bé nghịch ngợm.

- Ăn dưa hấu không?

Tôi ngồi ăn dưa hấu với bố bên thềm nhà. Dưa hấu ngọt thật

ngọt. “Mẹ khỏe không? Thương lượng ra sao rồi?” – tôi định hỏi bố
nhưng từ ngữ chỉ lăn đến đầu lưỡi là bị tôi nuốt lại chung với nước
dưa hấu ngọt lịm.

Cao trên đầu, nghe rõ tiếng chim tôi chưa từng nghe bao giờ. Cỏ

mọc dại trong vườn như hòa điệu cùng tiếng chim hót, đong đưa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.