TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 127

“Tôi mất ngủ,” Mia biện bạch.
Đúng lúc đó, cửa mở và Holger Munch xuất hiện.
“Chúng ta thu được gì rồi?” Giọng ông như hụt hơi khi đến bên quầy.
“Tin xấu.”
“Là tin gì?”
“Roger Bakken đã tự tử năm tuần trước.” Anette thở dài trả lời.
“Trước khi Pauline biến mất?”
Mia gật đầu.
Chết tiệt!” Holger kêu.
Điện thoại của ông réo chuông, ông nhìn màn hình một lát trước khi

quyết định trả lời. Ông già gầy gò lại từ phòng trong ra, hai tay bê hộp giấy.

“Đây là tất cả đồ của anh ta.”
Ông ta đặt chiếc hộp lên quầy trước mặt họ.
“Trong đó có điện thoại di động hay máy tính không?”
Ông già lại nhún vai.
“Tôi chưa bao giờ kiểm tra.”
Mia rút danh thiếp trong túi quần sau, đặt lên bàn quầy.
“Chúng tôi sẽ mang nó đi,” cô bảo. “Nếu có vấn đề gì, ông hãy gọi cho

tôi.”

“Cái đếch gì?”
Anette và Mia quay ngoắt lại, giật mình vì bỗng thấy Holger cáu trên

điện thoại, ông tắt máy, quay lại phía hai cô, mặt hầm hầm.

“Chỉ có thể này thôi à?” ông hỏi, hất hàm về phía chiếc hộp.
“Vâng.”
“Anh vừa nói chuyện với ai thế?” Mia tò mò hỏi.
“Luật sư của gia đình.”
“Có vấn đề à?”
“Bây giờ tôi phải tới chỗ ông ta. Tôi sẽ gặp các cô ở văn phòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.