TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 125

“Vậy ư?” ông ta nói, lấy ngón tay cạy thịt dính trên răng. “Tôi có thể

giúp gì các cô?”

“Chúng tôi đang tìm một người tên là Roger Bakken,” Anette bảo.
“Bakken, hừm…” ông ta nói, nhìn vào cuốn sổ trước mặt.
“Roger Bakken,” Mia sốt ruột nói. “Khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có

hình xăm đại bàng trên cổ.”

“À, có đây,” ông già hom hem nói, lúc này đang dùng lưỡi làm sạch

răng. “Tôi e các cô chậm mất rồi.”

“Ông bảo sao?”
Ông ta nhếch mép, hình như hài lòng với việc chọc gậy vào bánh xe của

họ. Rõ ràng ông ta không phải là người hâm mộ cảnh sát.

“Dọn ra khoảng một tháng trước.”
“Dọn đi rồi?”
“Chết. Ngoẻo rồi. Tự tử,” ông già nói, ngồi xuống ghế sau quầy.
“Ông định giỡn mặt chúng tôi hả?” Mia bực bội. “Tôi hỏi ông luôn, mọi

thứ ở đây đều bình thường hả? Không ai ở đây không gặp chuyện à? Và
ông không cho phép sử dụng ma túy ở đây chứ?”

Ông già gầy gò lại đứng dậy, tươi tỉnh và sốt sắng hơn.
“Không, tất nhiên là không rồi. Anh ta tự tử, nhảy từ trên lầu xuống sân

xi măng. Ấy là nếu chúng ta nói đến cùng một người.”

“Roger Bakken. Khoảng ngoài bốn mươi. Có hình xăm trên cổ.”
“Nghe có vẻ đúng là Roger của chúng tôi,” ông già gật đầu. “Thật thê

thảm, nhưng anh ta không phải người đầu tiên. Đời là thế. Hoặc là thế với
những người này.”

“Chuyện xảy ra thế nào?” Anette hỏi.
“Nhảy từ ban công phòng khách trên tầng 8.”
“Ông có ban công à? Chỗ đó thế nào?”
Ông già nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.