TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 134

điện thoại di động. Cô cố bật điện thoại. Máy hết pin. Cô lục hộp tìm cục
sạc, nhưng không thấy. Cả cục sạc máy tính cũng không thấy. Cô bật máy
tính, nó cũng hết điện.

Trên đường về phòng mình tìm cục sạc, Mia nghe tiếng động trong

phòng cuối hành lang. Xem ra không phải mọi người đều đã về nhà. Con
sâu máy tính vẫn còn ở đó - tên anh ta là gì nhỉ? Gabriel? Ừ, đúng rồi,
Gabriel. Mia bực mình vì đầu cô vẫn chưa làm việc một cách chính xác.
Việc cô uống thuốc với rượu khi còn ở trên đảo đã để lại hệ lụy: buồn nôn,
người lơ mơ, không muốn ăn và những ý nghĩ lộn xộn trong đầu không
chịu ngay hàng thẳng lối. Cô theo hành lang tới văn phòng Gabriel, quyết
định tới đây sẽ phải tập luyện. Cô đã từng có một thân hình săn chắc,
nhưng đó là từ lâu lắm rồi. Cô tự hỏi không biết Chen còn ở trong thành
phố không. Có thể. Nhưng anh ta đã chán cô đến tận cổ. Cô tự nhủ phải gọi
cho Chen. Quay lại tập luyện. Để máu lưu thông trong các cơ bắp. Để đầu
óc lại làm việc.

“Chào, cậu vẫn ở đó à?”
Mia thò đầu vào cửa mà không gõ. Anh chàng trẻ tuổi tóc vàng nhảy

dựng lên.

“Ô, tôi không nghe tiếng chị,” anh nói với vẻ xin lỗi.
Mia nghĩ đã thấy hai má anh đỏ bừng.
“Xin lỗi,” cô mỉm cười. “Tôi đang nghĩ không biết cậu có thể giúp tôi

một việc được không?”

“Tất nhiên,” Gabriel gật đầu. “Để tôi mắc xong đám dây nhợ này đã.

Không sao chứ?”

Anh chỉ đống dây nằm trên sàn.
“Cậu cứ làm đi, không sao đâu,” Mia bảo.
“Tôi cứ nghĩ cảnh sát phải là những chuyên gia,” Gabriel cười, cầm đống

dây chui xuống gầm bàn. “Nhưng người lắp cái này không biết họ đang
làm gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.