TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 171

được việc đó, người luôn đặt nhu cầu của người khác lên trên hết, một thói
quen khó bỏ.

Cô là người lúc nào cũng lo lắng. Vì thế cô không ngủ được. Cô không

nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ ngon là khi nào. Cô hầu như trằn
trọc suốt đêm. Thiếp đi một lúc, rồi Cecilie thất thểu bước ra hành lang. Cô
phải đánh thức Karoline. Hai chân nặng trịch gần như không thể đỡ nổi
người khi cô đi dọc hành lang tối om. Cô quên không mang tất, mà sàn thì
lạnh. Cecilie lần theo tường về phía phòng Karoline.

“Karoline?”
Giọng cô nhỏ và yếu, hình như nó cũng chưa chịu tỉnh.
“Karoline, con dậy chưa?”
Không có tiếng trả lời trong phòng Karoline. Vào lúc mười giờ kém

mười lăm? Karoline thường không có thói quen ngủ nướng. Nó thường dậy,
hoặc ít ra là tỉnh dậy lúc bảy giờ. Nó thường ôm gấu bông mò sang phòng
bố mẹ. Đó thực sự là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày. Buổi sáng yên
tĩnh trên giường cùng Karoline và gấu bông.

“Karoline?”
Cecilie tiếp tục sờ soạng đường, căng mắt cho quen bóng tối. Đột nhiên

cô cảm thấy có gì đó ướt và dính dưới chân. Gì thế nhỉ? Cô dừng lại, co
chân lên. Cô cẩn thận sờ lòng bàn chân. Có gì đó nhớp nháp trên sàn.
Nhưng bữa trước cô mới lau nhà mà? Cecilie rón rén đi qua sàn nhà dinh
dính vào phòng Karoline. Cô bật công tắc, nhưng đèn cũng không sáng.

“Karoline?”
Cô vội chạy tới kéo rèm cửa. Ánh sáng ùa vào phòng, và chính lúc này

Cecilie Mykle bắt đầu thực sự hoảng sợ.

“Karoline?”
Cô không tin vào mắt mình. Karoline không có trên giường. Sàn đầy

máu. Có thể cô chưa tỉnh hẳn. Cô đã giẫm vào máu. Chắc là cô đang mơ
ngủ. Cô vẫn còn ngái ngủ. Lẽ ra cô không bao giờ được phép uống viên
thuốc ngủ đó, nhưng bác sĩ cứ ép. Cecilie Mykle đứng trong phòng của con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.