TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 186

32

H

olger Munch tháo đôi găng cao su mỏng rồi ra ngoài vườn hút thuốc.

Ôi Đấng Tối cao! Một ngày bắt đầu mới mệt mỏi làm sao! Tối trước ông
không ngủ được, xoay ngang lật dọc mãi trên giường, ông vẫn chưa thảo
luận việc thừa kế với mẹ và ông thấy khó chịu vì nó có thể chính là vấn đề
làm ông thức khi họ có nhiều vấn đề quan trọng hơn cần xử lý. Hai đứa trẻ
trong một ngày?
Ông châm thuốc, nhìn qua cửa sổ vào nhà. Các kỹ thuật
viên khám nghiệm hiện trường vẫn đang làm việc và cha đứa bé đã được xe
đưa về Trụ sở Cảnh sát ở Grønland. Họ còn phải tìm người mẹ. Người cha
đã bị sốc, không nhớ được gì. Có vẻ hai vợ chồng không còn sống với
nhau: họ đã chia tay. Tuần này đến lượt anh ta trông con bé. Bà mẹ đã cùng
đi với mấy người bạn tới một nhà nghỉ dưỡng, và nơi ấy không có sóng
điện thoại. Cửa kính kiểu Pháp trên cửa sổ mở ra vườn bị đập vỡ. Có nhiều
vết máu trên sàn, trên cầu thang và trong phòng ngủ của con bé Andrea. Có
kẻ đã bắt cóc nó từ phòng ngủ. Munch rít một hơi thuốc dài, cố gạt cơn đau
mới chớm trong đầu. Ông gọi điện cho Mia. Chỉ vài giây sau, cô trả lời
ngay.

“Cô thấy gì rồi?” Munch hỏi.
“Karoline Mykle, sáu tuổi, mất tích khi đang ngủ.”
“Có dấu hiệu đột nhập không?”
“Không, chìa khóa vẫn để dưới thảm chùi chân.”
Trời đất ơi! Munch thở dài. Dưới thảm chùi chân. Bây giờ người ta vẫn

làm thế sao?

“Có máu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.