TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 245

42

Đ

ó thật sự là một phút dài nhất trong đời Mikkel Wold. Và cũng ngắn

nhất. Một phút ngắn nhất và dài nhất. Tựa như thời gian ngừng trôi. Thế
nhưng nó lại đang trườn qua các ngón tay anh. Thời gian đã mang một ý
nghĩa khác. Thời gian không có nghĩa. Năm giây đầu họ chỉ giương mắt
nhìn nhau. Mikkel nhìn Silje lúc này mồm há hốc, mắt như vừa thấy một
vật thể bay không xác định. Silje tuyệt vọng nhìn Grung; một thành viên trẻ
tuổi trong đám người đang tìm sự an ủi từ những người khác, nhưng không
tìm được nó ở Grung. Ông biên tập lúc bình thường rất tháo vát này hết
nhìn chiếc điện thoại trên bàn, rồi lại nhìn Mikkel Wold lúc này cũng đang
nhìn Erik Rønning.

Erik ngồi chết lặng. Anh ta không còn cử động được chân tay. Khuôn

mặt không một biểu cảm. Quả bóng cao su bẹp gí trên tay. Mồm méo xệch;
những lời bình luận hóm hỉnh hay châm biếm không còn thốt ra mà lẩn
trong đầu. Cả bốn người. Câm lặng. Đờ đẫn. Sững sờ. Năm giây đầu là thế.

Mười lăm giây sau hoàn toàn ngược lại. Mọi người bắt đầu trao đổi với

nhau. Giống như bốn đứa trẻ trong một đường hầm vừa kịp nhận ra chuyến
tàu hàng đang lao về phía họ. Họ không thể nhảy khỏi đường ray, chỉ có
một cách thoát thân là chạy, dù thẳm sâu trong đầu ai cũng biết đây có thể
là cái kết của tấn thảm kịch, nhưng họ vẫn co chân chạy theo bản năng. Thi
thoảng mới có tiếng cất lên trong phòng.

“Lạy Đấng Tối cao!”
“Chúng ta phải chọn một cái tên.”
“Lạy Chúa tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.