TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 247

Mặt Silje trắng bệch như mặt người chết.
“Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Grung đứng dậy, hai tay chống xuống bàn.
“Có ai tính còn bao nhiêu thời gian không?”
Mikkel nhìn điện thoại di động, rồi nhìn đồng hồ treo tường. Không có

kim giây, nhưng số thời gian còn lại cũng có thể hiện rõ trên tường. Bốn
đứa trẻ trên đường tàu trong một đường hầm đang nghe tiếng con tàu ầm
ầm lao về phía chúng.

“Thôi đừng phí thời gian để tính đã mất bao nhiêu thời gian nữa.”
Erik cũng đứng dậy, đấm mạnh tay xuống bàn. Một, hai, ba lần.
Grung rút tay khỏi bàn, bắt đầu giật mạnh tóc.
“Hết bao nhiêu thời gian rồi?”
Riêng chuyện này cũng hết mười giây. Tới lúc này, ba mươi giây đã trôi

qua.

“Giờ ta phải suy nghĩ,” Erik hét. “Quát tháo nhau thì ích gì.”
“Mình đừng quát nhau nữa!” Silje hét.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Grung hét, vẫn vò đầu bứt tai.
“Mọi người hãy bình tĩnh!” Erik quát.
“Tất cả bình tĩnh nào!” Silje quát.
Lúc này bốn mươi giây đã trôi qua. Mỗi giây còn lại dài như cả một

phút. Hoặc cả một giờ. Hoặc cả một năm. Tựa như kim đồng hồ đã ngừng
chạy và cũng lại đang chạy. Erik là người đầu tiên có một gợi ý nghe có vẻ
hợp lý.

“Chúng ta biểu quyết.”
“Cái gì?”
“Không nói nữa. Giờ chúng ta sẽ biểu quyết. Ai nghĩ chúng ta phải làm

gì đó thì giơ tay.”

Erik giơ cao tay. Grung giơ cao tay. Mikkel Wold giơ cao tay mà không

biết tại sao, chỉ là theo phản xạ. Silje vẫn để tay trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.