TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 246

“Nếu đây chỉ là trò đùa thì sao?”
“Tôi nghĩ mình ốm mất.”
“Nhưng mẹ kiếp, chúng ta không thể chỉ…”
“Nếu chúng ta không chọn một cái tên?”
“Ôi, lạy Chúa!”
“Chúng ta phải chọn.”
“Không thể được.”
“Không thể thế được.”
“Grung?”
“Mikkel?”
“Mình phải làm gì bây giờ?”
“Chúng ta không thể giết một sinh mạng.”
“Erik?”
“Silje?”
“Nếu mình không làm gì thì sẽ thế nào?”
“Cả hai đứa sẽ chết.”
“Chúng ta không thể giết một đứa trẻ.”
“Cứt.”
“Chúng ta có thể cứu sống một đứa bé.”
“Cứt.”
“Chúng ta sẽ phải làm gì?”
“Cứt.”
Hai mươi giây trôi qua. Đồng hồ trong văn phòng không có kim giây. Nó

vẫn đang chỉ 12.16. Chẳng giúp được gì. Nó không đếm số giây. Đó là điều
lúc này họ đang cần. Không phải giờ, không phải phút, mà là giây. Họ phải
mất mười giây tiếp theo để xem còn lại bao nhiêu thời gian. Lúc này nỗi sợ
hãi giống như đám cháy bao trùm căn phòng.

“Bao nhiêu thời gian rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.