TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 255

44

B

enjamin Bache ngồi trên cầu thang bộ ngoài Nhà hát Quốc gia khi

Mia tới. Anh ta có vẻ sốt ruột, nhìn đồng hồ, nghịch điện thoại, châm
thuốc, gõ nhẹ ngón tay lên đùi, đảo mắt nhìn quanh như sợ có người thấy.
Đây không phải là nơi thích hợp nhất để la cà nếu không muốn mọi người
nhìn, Mia nghĩ, dừng lại sau tượng Henrik Ibsen để có thời gian quan sát
anh ta.

Trước đây cô cũng đã thấy anh ta ở đâu đó, nhưng phải một lúc mới nhớ

ra. Không phải trong Se og Hør - cô không đọc tạp chí ấy, thậm chí còn
không buồn đọc các tạp chí khi tới bác sĩ nha khoa. Không phải vì cô
không thích các tạp chí này, chỉ là cô rất ít quan tâm đọc các bài trong đó.
Báo chí quay sang tập trung chú ý vào cô khi cơn bão xoáy quanh cô lên tới
đỉnh điểm, nhưng cô không đọc chúng. “Sự thật về Mia Krüger” rất được
các nhà báo thích dùng khi viết về cô. Những người như thế mà được gọi là
nhà báo ư? Nếu thế thì tác động của nó thế nào? Người ta có thể là nhà báo
nếu viết xấu về người khác, về việc họ nghỉ ở đâu ư? Chắc phải có một tiêu
chuẩn nghề nghiệp chứ? Cô đã nhã nhặn từ chối, dù tay nhà báo hứa sẽ
dành “một ngày nghỉ tuyệt vời dưới ánh mặt trời cho cô và bạn trai - cô có
đang hẹn hò ai lúc này không?” Mia tặc lưỡi, cắn quả táo vừa mua ở quầy
Narvesen đầu phố. Một ngày nghỉ dưới ánh mặt trời cơ đấy! Đó là điều tốt
nhất họ có thể làm ư? Đó là cái tốt nhất họ có thể hứa chăng? Để đáp lại, cô
sẽ phải kể hết về cuộc sống riêng tư của mình? Để có ngày nghỉ dưới ánh
mặt trời?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.