TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 256

Benjamin Bache ngồi, điếu thuốc bên khóe miệng, nheo mắt gõ tay trên

màn hình điện thoại. Anh ta đút nó vào túi, mân mê điếu thuốc trong tay, lại
gõ nhịp trên đùi, rồi đột nhiên lại lấy điện thoại, nhấn màn hình một lần
nữa. Chính hành động này làm cô nhớ ra. Một cảnh trong một phim ở
Festival Biển. Anh ta đóng vai một sĩ quan cảnh sát. Anh ta sẽ phải giống
như cô - hoặc nếu không phải cô thì cũng có thể là Kim hoặc Curry, nam
thám tử không phải sếp mà là thành viên của một đơn vị. Anh ta có vẻ
không thoải mái khi vào vai này. Mia cắn nốt miếng táo cuối cùng, rồi vứt
vào thùng rác và tiến đến chỗ cầu thang.

Benjamin Bache đứng dậy khi thấy cô, bước đến, miệng cười rất tươi.
“Chào Mia! Rất vui được gặp cô,” anh ta nói, bắt tay cô rất chặt.
“Chào anh,” Mia nói, hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta hành động cứ như

đã quen cô.

Có lẽ đó là kiểu họ thường làm trong giới diễn viên. Những người xuất

hiện trên ti vi hoặc trong các bài viết trên báo đều ở chung trên một con
thuyền. Chúng ta là một cộng đồng gắn bó với nhau. Tuy đó không phải là
phong cách của Mia, nhưng cô quyết định bỏ qua.

“Tôi đã đặt chỗ trong quầy cà phê của Nhà hát. Thế được chứ?”

Benjamin nói, dụi thuốc.

“Vâng,” Mia mỉm cười. “Nhưng tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian

đến thế.”

“Cho phép tôi mời cô,” Benjamin nháy mắt, vỗ nhẹ tay cô. “Tôi cần phải

ăn. Tôi đã tập suốt cả ngày, giờ lại phải đi diễn ở nhà hát dành cho thiếu nhi
trước buổi tập tối nay.”

“Không sao mà,” Mia gật đầu. “Tôi không đói, nhưng có thể đợi trong

khi anh ăn.”

“Nghe được đấy,” Benjamin mỉm cười, ra hiệu cho cô theo anh ta qua

bên kia phố.

Cô không ngạc nhiên khi thấy Benjamin Bache được cô phục vụ ở quầy

cà phê nhà hát gọi bằng tên riêng và nói chuyện với cô ta suốt lối tới bàn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.