TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 258

“Vậy ai sống ở 20 Hansteensgate?”
“Đó là căn hộ của tôi. Tôi sống ở đó bảy năm.”
“Từ khi bà cố anh vào nhà dưỡng lão?”
“Vâng.”
“Anh được thừa kế căn hộ? Nó đứng tên anh à?”
“Không, tên bố tôi. Có chuyện gì vậy? Sao cô lại hỏi tôi điều này, Mia?”
Lại gọi tên riêng. Cô rất muốn bảo thẳng anh ta, nói thật đi. Nó thực sự

là một thủ pháp rất hiệu quả - lúc nào đó cô sẽ phải thử.

“Như tôi nói, chỉ là thủ tục thôi,” Mia bảo, uống một ngụm nước. “Anh

đang diễn vở nào thế?”

“Gì cơ? À, Hamlet,” Benjamin trả lời. “Mà chúng tôi còn đang tập. Lúc

này tôi đang diễn vở dành cho trẻ em, nhưng cũng đang tập một vở mới cực
hay của nhà viết kịch trẻ người Na Uy - cô ta mới hai mươi hai tuổi, vô
cùng tài năng. Một số người bọn tôi phải đến hỗ trợ, vì lợi ích của công
chúng, nếu cô hiểu ý tôi nói, vì cô ta còn non tay nghề, chưa được biết đến,
chưa được gọt giũa.”

‘Tôi hiểu,” Mia gật đầu. “Thư từ qua bưu điện gửi về địa chỉ nào?”
“Thư từ của ai?”
“Veronica Bache.”
“Thư từ của bà cố tôi làm sao?”
“Tôi đang hỏi thư từ của bà gửi về nhà dưỡng lão hay về địa chỉ của

anh?”

Benjamin Bache ngẩn người.
“À, phần lớn thư chuyển về Nhà Dưỡng lão Høvikveien. Cô muốn nói

loại thư từ nào? Một số gửi cho tôi, nhưng tôi gửi lại nhà dưỡng lão hoặc
cầm theo khi đến thăm bà. Mà cô đang nói thư từ nào?”

Mia lấy mảnh giấy trong túi áo, đẩy nó trên mặt khăn trải bàn trắng.
“Đây có phải số điện thoại của bà ấy không?”
Benjamin trố mắt nhìn số, có lẽ càng bối rối hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.