TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 259

“Tôi không biết cô đang nói về cái gì?”
“Số điện thoại này. Trước nó là số của bà ấy, đúng không?”
“Bà cố tôi cả đời chưa bao giờ dùng điện thoại di động,” Benjamin nói.

“Bà ghét di động. Mà bà đâu cần? Tất cả cư dân ở đó đều có máy riêng.”

Mia lấy lại mảnh giấy nhét vào túi.
“Cảm ơn anh,” cô nói và đứng lên. “Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.

Cám ơn anh đã dành thời gian gặp tôi.”

“Thực sự chỉ có thế thôi sao?” Benjamin Bache có vẻ hơi thất vọng.
“Vâng, à không, còn một việc nữa,” Mia nói, lại ngồi xuống. “Ai được

thừa kế của bà cố anh?”

“Bố tôi.”
“Đã bao giờ có ai… Nói thế nào nhỉ? Bà ấy có để lại tiền cho nhà thờ

không?”

Benjamin Bache im lặng. Anh ta lấy tăm xỉa răng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi có phải trả lời câu đó không?”
“Không, tất nhiên là không,” Mia nói, vỗ nhẹ tay anh ta. “Chỉ là tôi đang

phải xử lý một vụ án lớn và tên của bà ấy xuất hiện. Benjamin, tôi biết tôi
không cần nói với anh điều này, nhưng…”

Cô nhoài người về phía anh ta.
“… chúng tôi sắp phá được vụ án và nếu anh có thể giúp, có lẽ tôi có thể

phá nó ngay trong tối nay.”

“Một vụ án lớn?” Benjamin cũng nhoài người về phía trước, thì thầm.
Mia gật đầu, đặt ngón tay lên môi. Benjamin gật đầu. Anh ta ngồi thẳng

lại, và như một diễn viên có hạng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Việc này chỉ hai chúng ta biết thôi nhé?” anh ta nói, đảo mắt nhìn xung

quanh.

“Tuyệt đối thế,” Mia thầm thì.
Benjamin hắng giọng.
“Bố tôi là người rất sĩ diện, nên nếu chuyện lộ ra…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.