TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 257

đặt gần cửa sổ. Thậm chí anh ta còn giới thiệu cô ta với Mia. Cô gái rõ ràng
ngượng khi bắt tay Mia, tự giới thiệu, và Mia lại phải mỉm cười. Mọi người
ở đây đều có vẻ gần gũi thân tình. Chỉ là hình thức giả tạo, nhưng cô không
biết Benjamin Bache có đủ thông minh để nhận ra điều đó không. Có lẽ đó
chỉ là lối ứng xử trong nghề của anh ta. Mọi thứ đều riêng biệt nhưng thân
mật. Chúng ta biết nhau, người cùng một đội, cứ thử đi, tôi có thể vào vai
diễn này.

Anh ta là kẻ sát gái, không lẫn vào đâu được. Mia chỉ hy vọng Susanne

không ngốc đến mức dính dáng với một người như anh ta. Bạn cô sẽ không
rơi nước mắt vì anh ta. Không, không thể là anh ta. Susanne thích người
lớn tuổi hơn, những người có thể bảo vệ cô, chứ không phải loại trẻ mặc dù
Mia biết chắc nếu cần Benjamin Bache có thể đóng vai người hùng biết lo
cho người khác. Lúc này anh ta đang diễn vai… gọi thế nào nhỉ, anh chàng
ngây thơ?

“Tôi phải nói rất ngạc nhiên khi cô gọi điện,” Benjamin nói sau khi kêu

đồ ăn. “Chuyện này thực sự là gì?”

Mia cố giấu nụ cười. Anh ta nói đúng câu trong bộ phim mà cô đã xem.
“Chỉ là thủ tục thôi,” Mia nói, uống một ngụm nước.
“Cô nói đi,” Benjamin bảo.
Anh ta vuốt tóc, nháy mắt nhìn cô. Anh ta thực sự là kẻ thích tán gái. Cô

thầm nghĩ lần sau gặp, cô phải bảo Susanne tránh xa anh ta.

“Chuyện về bà cố của anh, bà Veronica Bache.”
“Có chuyện gì vậy?” anh ta nói, nhướng mắt nhìn cô.
“Bà ấy là bà cố của anh, đúng không? Veronica Bache, số nhà 20, đường

Hansteensgate. Bà ấy đã mất cách đây hai năm?”

“Đúng thế,” Benjamin nói.
“Bà ấy đang ở đó khi mất?”
“Không, không. Bà vào nhà dưỡng lão từ nhiều năm trước.”
“Nhà Dưỡng lão Høvikveien?”
“Vâng, đúng thế. Chuyện này thực ra là thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.