TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 274

được màu sắc. Cô loạng choạng trở lại chiếc giường lạnh và đặt đầu lên
gối.

Điện thoại đổ chuông khi cô vừa chợp được mắt. Cô cố phớt lờ nó, hãy

nghỉ ngơi, vờ như không có gì xảy ra. Điện thoại ngừng reo. Chắc không
phải việc quan trọng. Điện thoại lại kêu, rồi dừng. Người cô nặng như chì
trên nền ga giường trắng. Khi điện thoại đổ chuông lần thứ ba, cô không
thể phớt lờ được nữa.

“Mia?”
Munch gọi.
“Mấy giờ rồi?” Mia càu nhàu.
“Năm giờ,” Munch nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Họ đã tìm thấy hai đứa trẻ.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ đón cô ngoài khách sạn. Mười phút nữa cô xuống được chưa?

Chúng ta phải chạy xe xa đấy.”

“Mẹ kiếp,” Mia nghe tiếng cô chửi thề. “Tôi xuống ngay đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.