TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 277

rất nhanh, vèo một cái, nó đã trèo qua hàng rào cao vào bên trong. Nó nằm
sát đất để thở trong khi nhìn xung quanh.

Trang trại lại im ắng. Mặt đất lạnh và ướt dưới người nó. Cô có thể ở

đâu? Họ đã lôi cô đến giữa chỗ đất phẳng, rồi cô biến mất. Lẽ ra Tobias
phải hoảng, nhưng không! Mặt tái đi. Nó tức giận với tất cả đám người lớn
hành hạ trẻ em. Trẻ em cần được tự do. Chơi đùa. Cảm thấy an toàn. Chứ
không phải bị phạt cúi đầu đứng trong bếp. Nghe người khác bảo mình ngu
xuẩn thì đau lắm. Bị túm chặt tay cũng đau lắm. Không thể trả lời vì không
biết điều gì sẽ xảy ra với em trai cũng đau lắm. Tobias bắt đầu bò trên mặt
đất. Người đàn ông cúi người cách chỗ nó khoảng một trăm mét. Rồi cô gái
biến mất. Tại sao người lớn lại sinh con nếu họ không đối xử với chúng tử
tế? Một hôm sau giờ Ngữ văn, cô Emilie hỏi nó tại sao cổ có nhiều vết bầm
tím. Cả cánh tay cũng bầm tím. “Em hãy nói với cô,” cô bảo, dịu dàng vỗ
vai nó. “Em có thể nói với cô. Rất an toàn.” Nhưng nó không nói gì. Không
phải lỗi của cô. Cô chỉ đang cố giúp nó. Nhưng cô không biết việc đó là thế
nào. Cô đâu ở cạnh khi nó từ trường về nhà và bố mẹ nó phát hiện nó đã
mách lẻo? Kể với cô chỉ càng làm tình hình xấu thêm. Mọi việc đều có thể
xấu hơn. Ừ, nó biết chính xác là thế nào. Đây là vấn đề chịu đựng. Để tồn
tại. Biết chắc em trai nó sẽ không bị đối xử như thế. Chấp nhận bị đòn. “Có
đứa nào ở đó không?” “Mày đần độn hay câm à?”

Tobias bò trên đám cỏ ướt, cố thu người càng nhỏ càng tốt. Đầu gối ướt

đẫm, nhưng nó không để ý. Nó có thể chịu được. Nó cứng cỏi lắm. Điều
quan trọng là phải ngậm miệng. Không bao giờ cãi lại, việc đó chỉ làm tình
hình xấu hơn. Gật đầu. Cúi đầu. Nói vâng. Nó không sợ. Nó không còn sợ
nữa. Họ đã trùm mũ kín đầu cô gái. Không được phép làm thế. Người lớn
không được phép làm điều đó với trẻ em. Nó trườn về phía trước, thỉnh
thoảng dừng lại để xem có an toàn không. Không cửa nào mở ra, và không
ai nhìn thấy nó. Năm năm nữa, nó sẽ mười tám. Khi mười tám tuổi, nó có
thể tự quyết định mọi việc. Nó sẽ dọn ra ngoài, có thể tìm cho mình việc
làm, có thể mang em trai theo, dù lúc đó em nó mới mười hai. Mọi việc ở
nhà ổn cả chứ, Tobias? Nói với mẹ tới dự họp phụ huynh nhé. Cô thực sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.