TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 287

“Chúng bị giết ngay ở đó à?”
“Có vẻ thế,” ông nói. “Nhưng tôi không thể nói chắc với cô tới khi chúng

tôi đưa chúng lên bàn mổ. Chuyện là thế nào, Munch? Tôi phải nói đó là
một trong những vụ kỳ quái nhất mà tôi đã gặp. Rất gọn.”

“Ông nói thế là có ý gì?” Mia hỏi.
“À,” Vik nói, lại rít một hơi thuốc. “Nói thế nào nhỉ? Hai đứa mặc gọn

gàng, sạch sẽ. Váy áo đầy đủ. Cặp học sinh. Và rồi còn có một chiếc thủ
lợn. Quỷ tha ma bắt tôi đi, nếu tôi biết thế là thế nào. Anh chị đến mà xem.
Tôi phải nghỉ đã.”

Ông già nhét găng tay vào túi, lê chân về phía bãi đỗ xe. Munch và Mia

mặc bộ quần liền áo màu trắng sắp sẵn cho họ và vào trong lều.

Karoline Mykle đang nằm trên đất, hai tay xếp trước ngực. Nó mặc chiếc

váy búp bê màu vàng. Cặp học sinh để gần chân. Andrea Lyng nằm cách đó
chỉ vài mét. Hai tay cũng để trên ngực, cặp học sinh gần đôi giày trắng của
nó. Cả hai đứa đều có thẻ đeo trên cổ, giống hệt như Pauline và Johanne.
“Tôi du hành một mình.” Một cảnh tượng mang tính tôn giáo với chiếc thủ
lợn to đặt giữa hai đứa. Mia đeo găng, cúi xuống nhìn Andrea. Cô nâng bàn
tay trắng nhỏ của nó, nghiên cứu các móng tay. “Số 3,” cô nói.

Cô cẩn thận đặt lại tay trên ngực cô bé, rồi qua chỗ Karoline. “Số 4.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Munch đổ chuông, ông nhìn màn hình nhưng

không trả lời. Chuông lại reo.

“Tôi đếch thể tin được,” ông nói và lại bấm nút đỏ lần thứ hai.
“Ăn nói cẩn thận,” cô nói, đứng dậy hất hàm về phía hai đứa bé đang

nằm.

“Xin lỗi,” Munch nói khi điện thoại reo lần thứ ba.
Ông lại nhấn nút đỏ và gần như lập tức điện thoại của Mia kêu. Cô thấy

tên Gabriel hiện trên màn hình.

“Gabriel à?” Munch thì thầm hỏi.
Mia gật đầu, bấm nút tắt cuộc gọi.
“Cậu ta vừa gọi anh à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.