TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 286

kỳ thông minh, có trái tim nhân hậu dù vẻ mặt và hành động giống như một
chú chó bun.

“Hai sinh viên tìm thấy chúng. Một đôi. Từ Trường Cao đẳng Glemmen.

Họ rất hoảng loạn nên chúng tôi đã cho đưa họ về nhà.”

“Họ có liên quan đến việc này không?” Mia hỏi.
“Không không. Họ gần như không nói nổi. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy

hai sinh viên nào lại hoảng loạn nhanh đến thế. Tôi nghĩ việc tìm thấy xác
hai cô bé đã làm hả hết rượu trong người họ.”

“Dân cư xung quanh có thấy gì không?”
“Vẫn chưa,” Curry nói. “Cảnh sát Fredrikstad đang đi hỏi từng nhà.

Nhưng tôi nghi họ cũng chẳng mang được gì về đâu.”

“Tại sao lại không?” Mia hỏi.
“Đây là câu hỏi nghiêm túc à?” Curry cười nhăn nhó.
“Chả lẽ đây là lúc dành cho dân nghiệp dư?”
Họ đến lều vừa khi một ông đứng tuổi mặc bộ quần liền áo màu trắng đi

ra. Mia ngạc nhiên vì thấy mặt ông quen quen. Cô đã tham gia một vài vụ
cùng chuyên gia pháp y Ernst Hugo Vik, nhưng cô nghĩ bây giờ ông đã
nghỉ hưu.

“Chào anh Munch. Chào cô Mia,” Ông gật đầu chào khi họ đến.
“Chào Ernst,” Munch nói. “Họ lôi anh tận Oslo xuống à?”
“Không,” Vik thở dài. “Tôi ở ẩn trong ngôi nhà nghỉ mát nhỏ, cố tìm sự

bình yên mà không được.”

“Chúng ta có gì rồi?” Mia hỏi.
Vik bỏ mũ nhựa trắng, tháo găng tay. Ông đốt một điếu thuốc, lấy chân

gạt chỗ bùn dính trên ủng.

“Chúng nằm đó cũng chưa lâu. Tôi đoán nhiều nhất là một giờ trước khi

được tìm thấy.”

“Còn thời gian chết?”
“Cũng khoảng đó,” Vik lại thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.