TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 285

50

M

ặt trời đang lên khi họ đến chỗ rào chắn của cảnh sát.

Munch cho họ xem thẻ và một sĩ quan cảnh sát trẻ, tóc tai rối bù trông

như vừa ra khỏi giường vẫy họ qua. Họ đỗ xe bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu
đỏ có tên Cà phê Galeien. Họ gặp Curry ở đó và anh dẫn họ đi dọc bức
tường đá cũ. Mia có thể nhìn rõ phía đường đi ven biển, nơi những pho
tượng đồng có thể được dựng. Mẹ và dì của Edvard Munch. Laura
Catherine Munch và Karen Bjølstad. Mia biết nhiều về Edvard Munch. Hầu
hết người dân ở Åsgårdstrand đều biết ông. Thị trấn nhỏ của họ rất tự hào
vì ông đã từng sống ở đó, mặc dù những quý bà ngày ấy thường xoay ô che
mặt với vẻ khinh bỉ khi gặp người nghệ sĩ đầy tai tiếng. Điển hình, phải vậy
không, Mia nghĩ khi cô thấy chiếc lều nhựa màu trắng mà các sĩ quan khám
nghiệm hiện trường đã dựng. Khi ấy họ khinh bỉ ông, nhưng giờ chúng ta
dễ dàng quên chuyện đó. Điều này có đúng với tất cả các nghệ sĩ vĩ đại của
Na Uy không? Họ phải chết rồi chúng ta mới bắt đầu biết giá trị của họ
sao? Cô biết đây không phải là ý cô tự nghĩ ra. Cô nghe nó từ mẹ. Văn học
nghệ thuật luôn được đánh giá cao từ khi cô còn nhỏ. Cô thường ngồi bên
bàn bếp nghe mẹ cô nói, giống như nghe bài giảng ở trường. Sigrid và cô là
học trò, mỗi người có một bát xúp trước mặt và bà Eva mẹ cô là một giáo
viên nhiệt tình.

Ngạc nhiên là Curry hình như căng thẳng, nói chuyện suốt đường tới lều

nhựa. Sĩ quan cảnh sát giàu kinh nghiệm này có thể rất lạnh lùng và cứng
rắn, đầu trọc lóc, thân thể cường tráng, nhưng Mia hiểu rõ anh. Curry cực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.