TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 291

làm con cô rất thất vọng. Cô tổ chức một cuộc họp tại lớp với các cô bảo
mẫu và cha mẹ của tất cả các trẻ mùa thu này sẽ đi học. Một số phụ huynh
đã nghỉ làm vì quá sợ, không dám cho con đến lớp. Vài người còn nghĩ lớp
nên tạm thời đóng cửa, những người khác muốn ở với con họ - rối hết cả
lên - nhưng Miriam đã làm họ bình tĩnh lại. Thuyết phục họ cứ sống bình
thường, ít nhất vì bọn trẻ. Nhưng lúc nào cũng luôn có một giọng hù dọa
trong đầu cô: Cô có thể đang bị nguy hiểm lớn. Cô sẽ là người phải sợ
nhiều nhất. Và giờ thì là việc này.

Miriam quấn chăn chặt hơn quanh người con gái lúc này đang ngủ say.

Bên ngoài trời đã tối, chiếc Audi đen chạy êm trên những con phố hầu như
vắng bóng người. Miriam Munch không hốt hoảng, nhưng lo lắng. Và
buồn. Thất vọng. Bực bội. Và tức giận.

“Ghế sau ổn cả chứ?”
Mia quay lại nhìn cô. Họ vẫn chưa cho Miriam biết tại sao cô phải rời

nhà, lần thứ hai trong mấy ngày qua, nhưng sâu trong lòng họ biết là cô
hiểu.

“Hai mẹ con ổn,” Miriam gật đầu. “Lần này ta đi đâu?”
“Một căn hộ cho con sử dụng được ngay,” cha cô nhìn gương chiếu hậu,

nói.

“Chẳng phải đã đến lúc mọi người cho con biết chuyện gì xảy ra sao?”
Cô cố nói với giọng cứng cỏi, nhưng cô đã mệt rũ người. Hai ngày qua

hiếm khi cô ngủ được.

“Vì nó tốt cho con,” cha cô nói, lại nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Tên giết người đe dọa Marion phải không? Bố làm việc này cho an

toàn, đúng không? Con có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”

“Con sẽ an toàn chừng nào con làm như bố bảo,” cha cô nói, vượt đèn đỏ

ở chỗ đường giao nhau.

Cô biết cha cô là người thế nào một khi ông đã quyết việc gì đó, nên cô

không gặng hỏi. Đột nhiên cô cảm thấy như mình lại là cô bé mười bốn
tuổi, ông cực kỳ nghiêm khắc khi cô còn nhỏ, nhưng tính ông dịu đi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.