TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 293

“Gần hai năm,” Mia bảo.
“Hai năm? Suốt hai năm?”
Miriam không tin vào tai mình.
“Bố đã liên hệ với người này suốt hai năm? Đúng thế không? Bố đã liên

hệ với tên giết người này suốt hai năm mà không nhận ra?”

Cha cô vẫn không trả lời. Mặt tái dại, ông đạp mạnh chân ga
“Làm sao bố cháu biết được? Mọi người trên mạng đều không có tên. Nó

có thể là bất kỳ ai.”

“Đủ rồi, Mia,” Holger Munch rít lên.
“Cái gì?” Mia nói. “Biết đâu Miriam biết chuyện gì đó? Nếu kẻ sát nhân

liên hệ với anh suốt hai năm, hắn có thể cũng liên hệ với nó? Chúng ta cần
phải biết.”

Holger bỗng đạp phanh, đỗ lại mà không báo trước.
“Con ngồi yên đó,” ông nhìn gương bảo Miriam. “Còn cô, ra đây.”
“Nhưng Holger,” Mia phản đối.
“Ra. Ra khỏi xe ngay.”
Mia tháo dây an toàn, rời chiếc Audi dù biết mình làm vậy là đúng.

Holger Munch mở cửa xe, theo Mia lên vỉa hè. Miriam không nghe được
chính xác họ nói gì, nhưng cô thấy rõ cha cô đang nổi cơn thịnh nộ. Ông
khoa chân múa tay, bọt trắng sùi ra hai bên mép. Cô thấy Mia cố nói, nhưng
cha cô không để cô ấy chen vào. Ông chỉ tay thẳng vào mặt cô ấy, và
Miriam sợ ông có thể tát cô ấy. Cha cô nói liên hồi và cuối cùng Mia không
nói gì nữa. Bây giờ cô ấy chỉ gật đầu. Rồi hai sĩ quan cảnh sát trở lại xe.
Cha cô nổ máy, không ai nói câu nào. Không khí trong xe căng thẳng.
Miriam nghĩ tốt nhất là không nói gì. Hai năm? Cha cô đã liên lạc với tên
giết người ngần ấy thời gian? Hèn gì ông giận dữ đến thế. Có người đã lừa
ông. Và bây giờ bốn cô bé đã chết. Marion sẽ là đứa thứ 5? Tin nhắn đó là
thế phải không? Có phải vì thế họ phải đi trốn? Miriam quấn chăn chặt hơn
cho con gái, vuốt nhẹ tóc nó trong khi chiếc Audi đen tiếp tục chạy trong
đêm tới một ngôi nhà an toàn mà ngay cả cô cũng không biết ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.