TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 295

“Chỉ có chúng ta thôi à.”
“Tôi nghĩ thế. Tôi không thấy ai. Mọi chuyện trên đó ổn chứ?”
Munch rít hơi thuốc rất sâu, ngước nhìn tầng ba.
“Mọi việc ổn. Miriam giận, nhưng tôi hiểu. Hy vọng nó nhận ra tôi chỉ

đang cố giúp mẹ con nó.”

“Tất nhiên nó hiểu,” Mia gật đầu. “Chỉ có điều lúc này mọi việc hơi quá

sốc với nó. Nó sẽ cảm ơn anh khi mọi việc qua đi.”

“Tôi không chắc về chuyện đó. Tôi phải nói nó chưa cưới vội.”
“Anh bảo nó hoãn cưới?”
“Ừ, tất nhiên.”
“Anh làm thế hơi quá đáng,” Mia phản đối.
“Một trăm người trong nhà thờ? Và mọi người đều có quan hệ với tôi?

Chúng ta không thể cho phép điều đó,” Munch nói.

Đối với tên giết người đây là một trò chơi, vậy thôi, ông và cô đang tham

gia trò chơi với hắn. Cô làm thế nào để cướp ngân hàng? Cho nổ tung ngôi
nhà bên kia đường. Kẻ sát nhân biết chính xác việc hắn đang làm. Việc cô
đang làm. Đây là chuyện không chỉ về bốn cô bé. Mười đứa. Có người từ
nhiều năm nay đã theo dõi Munch. Và biết chính xác đánh vào chỗ nào sẽ
làm ông đau nhất. Bằng cách nào để gây hoảng loạn tối đa. Hỗn loạn. Kinh
hoàng. Mia không ngủ quá bốn tiếng trong ba ngày qua, nên nó bắt đầu ảnh
hưởng đến cô, cô có thể cảm nhận điều đó. Cô đang cố gắng suy nghĩ mạch
lạc.

“Ai đang ở văn phòng?” Munch hỏi khi họ vào xe.
“Tôi nghĩ có Ludvig, Gabriel, Curry,” Mia trả lời.
“Mikkelson sẽ không để tôi tham gia vụ này nữa đâu,” Munch nói, châm

điếu khác mà không xuống kính xe.

“Làm sao anh biết?”
“Nếu là cô, cô sẽ làm gì?”
Ông nhìn cô, mặt không chút biểu cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.