TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 294

52

M

ia đứng trên vỉa hè bên ngoài khu nhà màu xám ở Tây Oslo, tự hỏi

không biết có ai đang theo dõi cô không. Đây không phải lần đầu tiên cô có
ý nghĩ ấy. Ngay từ khi trở lại Oslo, cô đã có cảm giác đáng sợ này. Cô đã
gạt đi, cho đó chỉ là hoang tưởng. Cũng là chuyện bình thường đối với
người trong trường hợp cô. Điều sống còn là đừng nghĩ quá nhiều về nó.
Tính cô không hay lo lắng, nên đó không phải là vấn đề, nhưng dẫu sao cô
cũng không thể gạt bỏ hết được. Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy
ai. Các phố xung quanh hoàn toàn im ắng.

Họ đã chuyển Miriam và con gái tới một căn hộ an toàn ở Frogner. An

toàn theo nghĩa nó không có tên trong danh sách. Ngay cả trong hồ sơ
chính thức. Tối hôm trước, họ đã để hai mẹ con ở căn hộ xa hơn về phía
Đông, nhưng Munch cảm thấy ở đó không an toàn và quyết định di chuyển
tiếp. Căn hộ họ đang ở vốn dành cho các chính trị gia và các vị khách quan
trọng cần bảo vệ, nhưng Munch kín đáo hỏi một vài nơi, nên chỉ ít người
được biết. Lúc này ông gần như hoang tưởng, nhưng cô hiểu được ý ông.

Mia lấy viên lozenge trong túi, nhìn ngược nhìn xuôi đường phố. vẫn

không có ai. Không ô tô. Không cả trẻ đưa báo. Chỉ có mình cô và cô hoàn
toàn chắc chắn không ai thấy mẹ con Miriam vào căn hộ.

Mấy phút sau, Munch xuất hiện trên phố. Ông châm thuốc, tay vuốt tóc.
“Xin lỗi,” Mia nói.
“Không phải xin lỗi. Lỗi là ở tôi,” Munch nói. “Tôi chỉ muốn… cô hiểu

cho.”

“Đừng lo về việc đó,” Mia nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.