TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 319

57

M

alin Stoltz bỗng lại nhận biết xung quanh, và phát hiện tay cô đang

kéo chiếc túi nhựa. Chắc cô vừa mới tới cửa hàng. Thậm chí cô không nhớ
là đã ra ngoài. Cô nhìn quanh. Cô đang ở ngoài. Việc cuối cùng cô nhớ là
giấc mơ kỳ lạ. Một thiên thần đã đến đón cô. Cô sẽ không còn phải ở đây
lâu nữa, đúng như cô đã dự định. Nhưng sau đó cô không nhớ nhiều lắm.
Cô mở túi kéo, nhìn vào trong. Bốn hộp trứng và một ổ bánh mì. Lạy Chúa
lòng lành!

Chuyện này không phải xảy ra lần đầu, nhưng nó vẫn làm cô sợ. Một lần

cô tỉnh dậy trên xe điện. Lần khác cô đang trên đường tới bể bơi
Tøyenbadet. Cô hít mạnh, ngồi xuống chiếc ghế dài. Có lẽ cô lại nên tới
gặp bác sĩ. Cô ghét phải đến khám bác sĩ. Những cơn ngất xỉu thường
xuyên hơn, đặc biệt vào những ngày cô không đi làm. Nếu đi làm, cô còn
có thể cố chịu được, nhưng ở nhà thì khác. Nơi cô phải là chính mình. Mưu
mẹo chính là ở chỗ đó. Cô mừng là nó sẽ chóng qua. Không còn bao lâu
nữa. Không lâu nữa cô sẽ được nghỉ ngơi. Cô sẽ không còn phải là Malin
Stoltz, hay Maiken Storvik, hay Marit Stoltenberg nữa. Cô cố tập trung
nhìn đường về nhà, nhưng nhiều hình ảnh tiếp tục nhảy múa trong đầu. Cô
cố tập trung vào chiếc túi kéo. Cô sờ phần nhựa của túi. Nó là vật thể thực,
đúng không? Nó ở đây, đúng không? Ừ, nó là thật. Cô nhìn xuống chân.
Giày cùng đôi. Rất tốt. Quần âu. Tuyệt vời. Áo lót ngắn tay, ngoài là áo len
mỏng. Cô đã làm tốt. Cô đã không trần truồng ra ngoài. Cô đã mặc quần áo.
Cô cảm thấy hơi lạnh, thế thôi, nhưng ít nhất cô có mặc quần áo. Cô xoa
người cho ấm và một lần nữa cố nhìn rõ làm thế nào đứng dậy từ ghế băng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.