TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 327

Lukas lái xe theo chỉ dẫn của mục sư Simon. Họ không trở lại nhà

nguyện, mà đi ngược vào sâu trong rừng, tới một hồ nước nhỏ. Lukas đỗ
xe, theo mục sư tới chiếc ghế dài bên mép nước. Anh lén nhìn mục sư. Mái
tóc dày trắng của ông bồng bềnh như mây, anh thường nghĩ. Đám mây
trắng thánh thiện giúp mục sư có thể liên hệ trực tiếp với Chúa. Mặt trời lúc
này đã lên tới đỉnh đầu trên bầu trời xanh, chiếu thẳng xuống đầu mục sư.
Lukas sởn gai ốc. Các ngón tay anh ngứa ran. Anh không thể ngồi im,
miệng cười rộng đến mang tai.

“Anh có thấy quỷ dữ dưới nước kia không?” mục sư chỉ tay, hỏi.
Lukas nhìn qua hồ, nhưng không thấy gì. Mặt nước đen lặng, không một

gợn sóng trên mặt hồ. Anh có thể nghe tiếng chim ríu rít trên các cây xung
quanh. Không có dấu hiệu của quỷ dữ.

“Ở đâu, thưa thầy?” Lukas hỏi, căng mắt nhìn.
Anh không muốn nói không thấy, điều đó là ngu ngốc. Đây là một cách

thử xem anh đã sẵn sàng để được khai tâm chưa.

“Ở kia,” mục sư lại chỉ tay, nói.
Lukas vẫn không thấy gì cả. Anh không muốn nói dối hoặc nói là có

thấy. Vì thế anh căng mắt nhìn. Anh nhìn và nhìn, nheo mắt với hy vọng
con quỷ sẽ xuất hiện, nhưng vẫn không thấy.

“Anh không thấy nó à?” lát sau mục sư hỏi.
“Không, thưa thầy,” Lukas nói, cúi đầu vì xấu hổ.
“Anh muốn thấy nó không?”
Lukas cứ nghĩ sẽ bị mắng vì đã không nhìn kỹ. Mục sư đôi lúc có thể

làm thế với người không đến bên Chúa, nhưng ông không giận, chỉ nói tiếp.

“Ta tin anh, Lukas,” mục sư nói bằng giọng trầm ấm. “Nhưng chúng ta

không thể mang theo những người không thể thấy quỷ dữ vì nếu họ không
thấy ác quỷ, thì cũng không thể thấy Chúa.”

Lukas cúi thấp hơn, lặng lẽ gật đầu.
“Anh muốn lên Thiên đàng chứ?”
“Vâng, tất nhiên,” Lukas lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.