TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 330

không biết đã ở dưới nước bao lâu vì thời gian không tồn tại, mà nó là vĩnh
hằng. Anh sắp chết, đã tới lúc anh chết. Kháng cự cũng chẳng có nghĩa gì.

Đột nhiên đầu anh được kéo ra khỏi nước, vào làn gió lạnh mùa xuân.

Lukas ho rũ rượi và thở phì phò, nôn hết những thứ ăn buổi sáng. Phổi anh
như sắp nổ tung. Mục sư cố lôi anh lên bờ. Lukas nằm gần mép nước thở
dốc. Anh không còn cảm nhận được cơ thể mình.

Mục sư quỳ bên cạnh, vuốt mái tóc ướt của anh. Lukas ngước nhìn ông,

mắt mở to kinh hoảng.

“Anh đã thấy ác quỷ rồi chứ?” Mục sư mỉm cười
Lukas gật đầu. Anh gật đầu mạnh tới mức sắp gãy cổ.
“Tốt,” mục sư mỉm cười, tát nhẹ má anh. “Vậy là anh đã sẵn sàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.