TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 333

như đã xa lắm rồi. Một ký ức xa xăm, dù mới chỉ hai tuần từ lúc cô nâng
cốc chào Thiên đàng, sẵn sàng biến mất.

Đến với chị. Mia, Đến đi.
“Cô ta không sống ở đây.”
“Cái gì?” Munch nói.
Mia vẫn đang mệt rũ người nhưng vẫn cố.
“Cô ta không sống ở đây. Malin Stoltz sống ở đây, nhưng không phải cô

ta. Cô ta sống ở một nơi khác.”

“Chị nói vậy là sao?” Kim hỏi. “Cô ta không phải là Malin Stoltz?”
“Không thấy tên Malin Stoltz đăng ký ở đâu. Nó là tên giả,” Mia cau có.
“Vậy cô ta sống ở đâu?” Kim nói.
“Ở một nơi khác. Tìm tiếp đi,” Munch gắt.
Rõ ràng ông cũng đang rất mệt.
“Ở nhà này không có chỗ giam giữ bọn trẻ,” Mia nói.
Cô ngồi xuống bàn. Cô quá mệt, không đứng nổi, mắt cay sè. Cô cảm

thấy phải nhanh chóng ra khỏi căn hộ trước khi những hình trong gương hạ
gục cô.

“Malin Stoltz sống ở đây. Malin Stoltz không có thực. Cô ta để đồ đạc ở

một nơi khác, nơi cô ta có thể là chính mình. Và đó là nơi cô ta giam giữ
bọn trẻ. Một nhà nhỏ hoặc một ngôi nhà xa khu dân cư. Hãy thu quân ở
Gardermoen và Torp về. Cô ta sẽ không trốn khỏi nước đâu.”

“Làm sao cô biết được?” Munch hỏi.
“Cô ta thích ở đây,” Mia thở dài. “Đừng hỏi tôi tại sao.”
“Chúng ta vẫn để họ ở đó đến hết ngày,” Munch bảo. “Và chúng ta cần

quay lại nhà dưỡng lão. Ở đó chắc phải có người biết về Malin.”

Ông quay sang nói với Kim.
“Cậu làm việc đó được không? Hỏi tất cả nhân viên nhà dưỡng lão.”
Kim gật đầu.
“Tôi cần nhanh chóng đi ngủ,” Mia lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.