TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 334

“Về đi, có gì tôi sẽ gọi.”
“Anh cũng cần phải ngủ.”
“Tôi không sao,” Munch gắt.
“Vậy các anh muốn chúng tôi thu quân chứ?” người đàn ông thấp lùn

nói.

“Không,” Mia nói.
“Tại sao thế?”
“Có thứ vẫn còn chưa thấy. Cô ta có nơi giấu đồ.”
“Chúng tôi đã lục tung cả chỗ này,” ông ta nói, có vẻ hơi phật ý, giọng

như muốn bảo họ biết cách tiến hành công việc của họ.

Mia không còn sức để lịch sự nữa. Lúc này cô đã quá mệt.
“Kính áp tròng,” cô nói.
“Hả?”
“Kính áp tròng. Cô ta đeo kính áp tròng. Nếu cô ta bỏ lại đồ trang điểm

và quần áo, cô ta cũng sẽ để kính áp tròng lại.”

“Làm sao cô biết cô ta mang kính áp tròng?” viên sĩ quan cảnh sát hỏi.
Mia cảm thấy bắt đầu mất kiên nhẫn với ông ta.
“Khi tôi gặp, cô ta có đôi mắt màu xanh. Những người khác lại thấy cô ta

có hai mắt khác màu. Chắc chắn phải có kính áp tròng ở đâu đó. Nếu cô ta
có chỗ giấu, chúng ta còn có thể tìm được những thứ khác.”

“Nhưng chúng tôi đã tìm…” ông cảnh sát thấp lùn bắt đầu nói.
“Tìm kỹ hơn!” Mia gầm lên.
“Nhưng tìm ở đâu?”
“Kính áp tròng phải để ở nơi mát,” Mia nói. “Kiểm tra sau các gương.”
“Nhưng…”
“Bắt đầu từ nhà tắm,” Mia nói. “Đó là nơi người ta đeo kính áp tròng

đúng không? Thử tháo gương, tháo những chiếc gương chết tiệt ấy ra.”

Mia đứng dậy, mắt chợt tối sầm, hai chân khuỵu xuống nhưng Kim đã

kịp đỡ trước khi cô lăn ra đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.