TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 336

61

“M

ẹ đang làm gì đấy.”

Marion Munch liếc nhìn mẹ nó lúc này đang ngồi gần cửa sổ. Miriam

được bảo lúc nào cũng phải kéo kín rèm, nhưng cô không chịu được sự cô
đơn. Cô chỉ hé nhìn ra ngoài, tự an ủi là thế giới bên ngoài vẫn đang tồn tại.

“Mẹ đang nhìn, con ạ. Sao con không ngủ đi?”
Marion tụt xuống giường chạy lại, ngả đầu vào lòng mẹ.
“Con không ngủ được.”
“Con cũng biết là con cần phải ngủ,” Miriam Munch nói, xoa tóc con

gái.

“Con biết, nhưng tất nhiên không thể ngủ nếu không buồn ngủ,” cô bé

ngoẹo đầu nói.

“Thế người ta mới gọi là thiếp đi, con ạ,” Miriam khẽ mỉm cười nói.
Con gái cô gần đây đã khôn khá sớm, rất hay lý sự. Nó làm cô nhớ lại

mình khi còn nhỏ. Bướng bỉnh và cứng đầu. Già trước tuổi. Cô thở dài, kéo
rèm lại. Tuổi thơ của cô còn lại không nhiều. Sau khi cha mẹ chia tay, một
phần tuổi thơ của cô biến mất, cứ như nó được xây trên những lời nói dối.
Cha mẹ cô ly dị. Cô nhớ lúc ấy cô mười lăm và bắt đầu có những nghi ngờ
về họ. Cô nghĩ họ đã nói dối cô suốt một thời gian dài. Nhưng giờ mọi
chuyện đã là quá khứ. Cô đã tức giận- Rất tức giận. Chủ yếu là giận cha cô.
Holger Munch, người chuyên điều tra các vụ giết người. Rất nhiều năm cô
đã tự hào về ông. Bố tớ là sĩ quan cảnh sát. Ông sẽ tống bố cậu vào tù nếu
bố cậu làm điều gì xấu.
Nhưng ông đã làm tổn thương cô. Ông đã đẩy mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.