TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 338

Marion kéo chăn trên xô pha đắp lên người. Nó dựa đầu vào ngực mẹ.

Miriam cảm thấy trái tim bé bỏng của nó đang đập ngoài lần áo của cô.

“Thế con nói dối mẹ khi nào?”
“Khi con nói đã đánh răng.”
“Nhưng con chưa đánh, đúng không?”
“Rồi ạ, nhưng không kỹ lắm.”
“Vậy khi mẹ hỏi con đã đánh răng kỹ chưa, con vẫn chưa, đúng không?”
“Vâng,” cô bé lại cười khúc khích.
“Thế con đánh răng thế nào?”
“Cũng chưa thật kỹ lắm.”
Miriam lại cười, xoa mái tóc vàng của con gái.
“Mẹ nghĩ tóc con sắp phải cắt.”
“Tức là phải ra hiệu cắt tóc hả mẹ?”
Miriam gật đầu.
“À, vâng. Ngày mai mình làm được không?”
“Không, mai thì không. Khi mình về nhà.”
“Khi nào mình về nhà?”
Con gái cô nhìn với ánh mắt nài nỉ.
“Mẹ không biết con ạ. Khi ông nói mình có thể về.”
“Mình về nhà mới chứ mẹ?”
Miriam ngỡ ngàng nhìn con. “Sao con lại hỏi thế?”
“Giống Đánh chiếc xe buýt này đi!”
“Đánh chiếc xe buýt đi. Con đang nói cái quái gì thế, Marion?”
“Ồ, mẹ biết đấy. Ở trên ti vi ấy. Người ta có nhà xấu, muốn chuyển đi

trong khi người khác xây nhà mới cho họ, rồi họ quay về, rồi có một chiếc
xe buýt đỗ bên ngoài và mọi người kêu ‘Đánh chiếc xe buýt này đi!’ rồi
ngôi nhà mới xinh đẹp hiện ra sau chiếc xe và mọi người bắt đầu hò reo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.