TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 340

“Con muốn hỏi mẹ chuyện gì?”
“Sao bố không ở đây?”
Miriam hoàn toàn không biết nói thế nào. Vì lý do an ninh, Johannes

không biết họ ở đâu. Nếu tên giết người có thể treo bọn trẻ lên cây, hắn hay
cô ta cũng có thể theo dõi anh để biết hai mẹ con đang ẩn náu ở đâu. Cô
cảm thấy ấm lòng khi nghĩ tới chồng chưa cưới. Cha cô đã rất cương quyết.
Lễ cưới phải hoãn, mặc dù cô đã hết sức phản đối, nhưng cuối cùng đành
phải nghe theo. Tim cô nói không, nhưng đầu cô biết rõ hơn. Họ không thể
mời gia đình và bạn bè đến chật nhà thờ. Chẳng có lợi cho ai. Nhất là bây
giờ Marion đã năm tuổi.

Tích tắc. Marion là đứa số 5.
Cha cô vô cùng tức giận với Mia, nhưng khi biết chuyện, Miriam lại rất

biết ơn cô. Biết những gì họ nói tốt hơn là không biết.

“Sao mẹ không nói gì thế?”
“Bố đang đi làm, nhưng bố yêu con lắm. Bố bảo mẹ nói với con thế.”
“Mẹ nói chuyện điện thoại với bố à?”
“Ừ, mẹ vừa nói.”
“Ô, sao không cho con nói chuyện với bố?”
“Vì con ngủ.”
“Nhưng con có ngủ đâu?”
“Mẹ tưởng con ngủ.”
“Hai cái đó không giống nhau mà mẹ. Lần sau mẹ phải xem, mẹ thực sự

phải xem, chứ thế này không được.”

Miriam lại mỉm cười.
“Ừ, mẹ sẽ xem, con yêu. Mẹ sẽ xem.”
“Tốt.” Miriam nói.
Cô bé tung chăn vùng dậy.
“Con nghĩ giờ con sẵn sàng đi ngủ đây.”
“Được lắm, Marion. Con muốn mẹ đưa lên gác không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.