TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 342

Có nhiều loại phóng viên, cũng như có nhiều loại giáo viên và sĩ quan cảnh
sát. Một số phóng viên chuyên viết về các nhân vật nổi tiếng, những người
khác vạch trần những bất công. Đó là loại phóng viên Miriam muốn làm.
Chiến đấu vì cái gì đó. Sử dụng đầu óc để khai sáng mọi người, chứ không
phải làm đầu óc họ nhàm chán với danh sách những người mặc đẹp nhất và
những nhân vật nổi tiếng nào dự tiệc Giáng sinh.

Cô vừa uống xong cốc trà thì chuông cửa kêu. Miriam nhảy xuống, bấm

nút đường dây nội bộ.

“Xin chào?”
“Chào. Cô sẵn sàng chưa?”
“Tôi xong rồi. Lên đi.”
Cô ấn nút mở cửa dưới nhà và đi giày. Đi tới chỗ để va li trong hành lang

và mặc áo khoác. Cô hy vọng Marion sẽ không tỉnh giấc trong khi đi xe.
Nó sẽ mỏi và có lẽ không ngủ lại được.

Có tiếng gõ nhẹ trên cửa. Không bấm chuông. Đúng là một sĩ quan cảnh

sát giữ ý vì biết ở đây có trẻ đang ngủ, Miriam nghĩ. Cô ra mở cửa. Có
người đang đứng bên ngoài. Đeo mặt nạ. Và tóc giả. Cô không có thời gian
phản ứng. Người đó bịt miếng vải lên mặt cô. Cô nghe tiếng người đó nói:

“Chúc ngủ ngon!”
Và cô lịm đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.