TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 344

vừa chuẩn bị mang về chỗ ngồi bên cửa sổ thì thấy hai người đang nói
chuyện thân mật khá to ở bàn gần quầy.

Cô không thể không nghe chuyện họ đang nói.
“Vậy là chúng tôi đã thử đủ cách mà vẫn không ăn thua,” một người nói.
“Ô, tôi xin lỗi. Chị hay chồng chị không thể có con?” người kia hỏi.
“Họ chẳng bao giờ tìm ra,” người phụ nữ thứ nhất nói.
“Tội cho chị quá,” người thứ hai nói.
“Vâng, nếu không có nhóm hỗ trợ, tôi sẽ chẳng bao giờ vượt qua được.

Còn với chồng tôi, anh ấy không muốn nhắc tới nó nữa.”

“Đã bao giờ chị nghĩ sẽ nhận con nuôi chưa?”
“Tôi thực sự muốn, nhưng chồng tôi, tôi nghĩ anh ấy không muốn. Tôi

cũng không thể bắt anh ấy nói về chuyện đó.”

“Ngốc quá. Giúp đứa trẻ không cha mẹ chắc sẽ có lợi chứ? Nói là cho cả

hai bên cũng được mà.”

“Vâng, đó chính xác là điều tôi nói, nhưng anh ấy…”
“Tôi xin lỗi,” Mia đến chỗ họ. “Tôi không muốn đường đột, nhưng

không thể không nghe câu chuyện của các chị.”

Hai người phụ nữ trố mắt nhìn cô.
“Nhóm hỗ trợ?” Mia hỏi. “Các chị đang nói về nhóm hỗ trợ nào?”
Người phụ nữ thứ nhất có vẻ phật ý, nhưng vẫn trả lời.
“Nhóm hỗ trợ cho những phụ nữ vô sinh. Sao chị lại muốn biết?”
“Tôi có một người bạn…” Mia bắt đầu, nhưng đổi ý. “Đáng buồn là tôi

cũng… không thể có con.”

“Ồ, tôi xin lỗi,” người phụ nữ đầu nói, thay đổi thái độ. Cô ta không còn

thấy phật ý: Mia cũng là người cùng cảnh ngộ. Họ đang trong cùng một
nhóm.

“Ở ngay Oslo này ư?” Mia nói tiếp.
“Vâng, ở Bøler,” cô ta gật đầu.
“Nhóm có nhiều người ở đây không?” Mia muốn biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.